Đứa bé kia nhìn qua chỉ mới chừng mười tuổi, dáng dấp cực kỳ gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch lại có chút xám xanh, xung quanh hai con mắt là quầng thâm đậm màu xám đen còn bờ môi thì nhuốm màu đen sì. 

Cậu bé nhắm mắt lại, thoạt nhìn như thể không còn thở nữa giống người chết. 

Tiểu Trù không nhịn được mà kinh hãi nói: “Đứa nhỏ này còn sống không?” 

“Còn sống.” Tần Phong Hi bình tĩnh cất tiếng sau đó rút cây châm dài bên hông ra rồi đâm thủng ba đầu ngón tay của mình, những giọt máu đỏ tươi lập tức trào ra. 

“Đỡ cậu bé lên 

“À à, vâng” Tiểu Trù lập tức bước tới đỡ đứa bé. Lư Đại Cán đứng yên không dám thở mạnh. Mặc dù hắn ta không biết Tần Phong Hi đang làm gì nhưng tiếng quát vừa nãy của nàng khiến hắn ta bất giác tin tưởng nàng vô điều kiện. 

Tân Phong Hi nhanh chóng kết quyết, ba đầu ngón tay chụm lại với nhau, ba giọt máu hòa vào làm một rồi chảy về phía ngón trỏ. Nàng ấn giọt máu vào trán đứa bé, cây châm dài trong tay đồng thời đâm vào vị trí trái tim của cậu bé. 

Tiểu Trù kinh hô, trợn to hai mắt. Việc này, việc này, cây châm kia đâm vào tim sẽ không làm chết người chứ? 

Có điều động tác của Tần Phong Hi rất nhanh, nàng ấy chẳng kịp ngăn cản, cơn kinh hãi chưa trôi qua thì Tân Phong Hi đã rút châm ra. Hơn phân nửa cây châm đâm vào cơ thể đứa trẻ dính đầy máu, có điều lại là máu màu đen. 

Theo động tác rút châm ra của Tần Phong Hi, máu đen chảy dọc thân châm rồi ngưng tụ thành một giọt máu lớn ở mũi châm nhưng lại chậm chạp không nhỏ xuống. 

Sau khi Tần Phong Hi đâm châm xuống, sắc mặt của đứa trẻ khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Tần Phong Hi lần tìm chiếc lọ nhỏ rồi cắm cây châm mang theo máu đen vào đó, đóng nắp và nhét trở lại chiếc túi ngầm ở mặt sau đai lưng của mình. 

Một loạt động tác này của nàng gọn gàng liền mạch, không hề dây dưa dài dòng, Tiểu Trù đang đỡ đứa bé lại lập tức sững sờ nhìn Tần Phong Hi: “Ngươi, rốt cuộc thì ngươi có quan hệ gì với chủ nhân?” Vào thời khắc ấy, nàng ấy cảm nhận được bóng dáng của chủ nhân trên người Tần Phong Hi thông qua động tác sạch sẽ, biểu cảm bình tĩnh và tự tin của nàng, mặc dù hai người không hề giống nhau nhưng lại mang đến cảm giác như nhau. 

Tân Phong Hi lườm nàng ấy một cái, không buồn trả lời mà giơ tay vỗ lên ngực đứa bé sau đó lách mình lui ra. 

"Phut!" 

Đứa bé kia đột nhiên ngồi dậy rồi phun ra một ngụm máu. 

Lư Đại cán vui mừng như điên: “Tiểu Bảo! Tiểu Bảo, ngươi tỉnh rồi à?” 

Đứa bé tên Tiểu Bảo chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là trông thấy Tần Phong Hi đứng bên trái trước mặt mình. Tia nắng chiều tà vừa vặn hắt vào, chiếu lên mặt nàng, Tiểu Bảo cảm thấy đây là người đẹp nhất mà mình từng trông thấy. Nàng cười với cậu bé: “Đừng sợ, không sao đâu.” 

Hai mắt Tiểu Bảo đột nhiên đỏ ửng, cậu bé tuột xuống khỏi lưng Lư Đại Cán, quy củ quỳ gối trước mặt Tần Phong Hi, hai tay áp trên mặt đất và dập đầu ba cái với nàng. “Xin công tử cứu ta 

Ý cười trên môi Tần Phong Hi chậm rãi thu lại. 

Cậu bé này nhất định không phải đứa trẻ lang thang phiêu bạt xin ăn bình thường. Cậu bé biết mình gặp chuyện gì đồng thời cũng biết mình vẫn chưa được chữa khỏi hoàn 

toàn. 

Cậu bé lừa Lư Đại Cán, nói với hắn ta rằng ngày nào mình cũng mơ thấy quỷ nên mới sinh bệnh nặng như vậy. Có lẽ cậu bé biết nếu nói ra tình hình thực tế Lư Đại Cán cũng sẽ không hiểu được, hoặc là cậu bé không dám nói vì sợ người ta phát hiện ra. 

Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa thì cậu bé cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Mặc dù Lư Đại Cán cơ bắp đầy người nhưng đối với loại người như hắn ta, nếu muốn hắn ta không rời không bỏ và một mực đối xử tốt với mình thì trừ khi ngươi phải đả động được trái tim đối phương hoặc giúp đỡ hay bầu bạn với hắn ta 

thì mới được. 

Người ở bên cạnh người có đầu óc đơn giản sẽ không phải kẻ đại ác, trừ khi bọn họ đã ở cùng nhau ngay từ ban đầu. 

“Đứng dậy đi” Tần Phong Hi không vì cảm thấy cậu bé khiến người ta đau lòng mà tự mình tới đỡ đối phương, nàng vẫn đứng im tại chỗ, thậm chí sắc mặt còn hơi lạnh đi. 

Cậu bé ngoan ngoãn đứng dậy, thân hình thoáng lung lay. Tần Phong Hi nhìn ra chân của cậu bé khẽ run, tạm thời cậu ta vẫn không sao hết, chắc là do đói. Hôn mê ba ngày trời không tỉnh, Lư Đại Cán chắc chắn không nghĩ ra cách nào cho cậu bé ăn. 

Lư Đại Cán nhìn cậu bé, vẻ mặt không thể tin nổi: “Tiểu Bảo, ngươi khỏi rồi!” 

Cậu bé cố gắng đứng vững rồi ngẩng đầu liếc nhìn hắn ta, nói: “Đại Cán ca, đã nói ta không phải là Tiểu Bảo rồi, ta tên là Tiêu Thiên Bảo” 

“Gọi Tiểu Bảo dễ nhớ” Lư Đại Cán nhếch môi cười. 

Tần Phong Hi nhìn sang Tiểu Trù: “Ngươi ở chỗ nào?” 

“Ngay ở khách điểm đằng trước kìa.” Tiểu Trù vẫn còn đang mê mẩn và mong chờ nhìn nàng. 

“Đi thôi” 

Tần Phong Hi cảm thấy duyên phận sâu xa nào đó đã khiến bọn họ gặp nhau, Tiểu Trù thế mà lại sống trong cùng một khách điểm nơi bọn họ ở ban đầu. 

“Công tử, ngài đã tới rồi à?” Chưởng quỹ có ấn tượng sâu sắc với Tần Phong Hi bởi vì nàng không những dám chọc vào Tiểu Tiêu gia mà hiện giờ còn đến ở trong Tiêu gia lớn, chuyện này khiến hắn ta cảm thấy Tần Phong Hi chắc chắn là một nhân vật không tầm thường. Nhưng tại sao Tần Phong Hi lại đi chung với đám người kia nhỉ? 

Vì phải quay lại khách điểm nên Tiểu Trù đã dán mặt nạ lên, tránh để chưởng quỹ không nhận ra mình, hành lý của nàng ấy vẫn còn đang ở trong khách điểm kìa. 

Lúc trước Lư Đại Cán cõng Tiêu Thiên Bảo tìm tới khách điếm, kêu la ầm ĩ đòi gặp Trâu đại phu nên chưởng quỹ cũng khắc sâu ấn tượng với tên to con này. 

Tần Phong Hi ôm Tử Vân hồ khẽ gật đầu với ông ta: “Chưởng quỹ, bưng một mâm thức ăn ngon lên, đừng cho nhiều dầu mỡ” 

Nghe đến thức ăn ngon, Lư Đại Cán không nhịn được nuốt nước bọt mấy lần. 

Tiểu nhị dẫn bọn họ đến nhã gian trên tầng, cũng chính là gian phòng nơi Tiêu Quốc Kình gặp nàng lần trước. Lư Đại Cán vừa tiến vào đã hơi luống cuống tay chân, như thể sợ mình tay chân vụng về sẽ làm hỏng đồ đạc trong phòng. 

Tần Phong Hi nhận ra điểm ấy, lập tức cảm thấy tên Lư Đại Cán này thật ra cũng không ngốc, hắn ta đấu đá bữa bãi bên ngoài kia có lẽ thật sự chỉ vì lo lắng quá mức, muốn cứu Tiêu Thiên Bảo mà thôi. 

Nhưng hiện giờ Tiêu Thiên Bảo thoạt nhìn đã không có việc gì nên hắn ta cũng bình tĩnh lại, không vồn vã xông tới nữa, còn biết rõ nếu làm hỏng những thứ này thì mình không bồi thường nổi. 

Tần Phong Hi chỉ vào chiếc bàn bát tiên và nói với hắn ta: “Ngồi cạnh chỗ kia đi. 

Lư Đại Cán không dám lên tiếng, ngoan ngoãn bước qua đó ngồi. 

Tiểu Trù kinh ngạc nói: “Hình như hắn ta hơi sợ ngươi” 

Thật ra đây không phải sợ mà là kính nể. Thật ra Lư Đại Cán biết rất khó có thể cứu sống được Tiêu Thiên Bảo, trong mắt người bình thường thì sắc mặt lúc trước của Tiêu Thiên Bảo chính là sắc mặt của người chết, chẳng qua hắn ta không muốn từ bỏ mà thôi. 

Nhưng Tần Phong Hi đã cứu sống Tiêu Thiên Bảo, khiến sắc mặt cậu bé lập tức khá hơn. Lúc ấy khí thế của nàng khiến hắn ta không dám chống cự lại, cho nên trong lòng Lư Đại Cán thì Tần Phong Hi là người vô cùng ghê gớm, hắn ta cảm thấy mình nên nghe lời nàng thì hơn. 

Thật ra Tần Phong Hi đã ngửi được mùi chua trên người hai bọn họ từ lâu, chẳng biết đã bao lâu bọn họ chưa tắm rửa thay quần áo. Nàng bảo Tiêu Thiên Bảo cũng qua bên đó ngồi, mình thì dẫn Tiểu Trù đến ngồi ở trà án phía bên kia. Trần Thập đốt lò than nhỏ để đun nước pha trà. 

“Ngồi đi.” 

Tiểu Trù ngồi xuống, mắt nhìn chòng chọc Tần Phong Hi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngươi là tiểu chủ nhân à?” 

Tiểu chủ nhân ư? 

Tần Phong Hi nhíu mày, không phủ nhận mà hỏi ngược lại: “Nghĩa phụ ta đã rời ngươi đi lâu như vậy rồi, hơn nữa các ngươi chỉ có tình cảm chủ tớ ba năm, tại sao ngươi vẫn luôn kiên quyết tìm kiếm ông ấy?” 

Nghe xong câu nói này của nàng, Tiểu Trù lập tức xác định chắc chắn: “Quả nhiên là tiểu chủ nhân. Nàng ấy lập tức đứng dậy, vái chào Tần Phong Hi: “Tiểu Trù kính chào tiểu 

chủ nhân” 

“Được rồi được rồi, ngồi xuống đi. Tần Phong Hi vỗ trán. 

“Tiểu chủ nhân, một ngày làm chủ, cả đời làm chủ. Mặc dù ta chỉ đi theo chủ nhân ba năm nhưng đại ơn cứu mạng của chủ nhân thì ta sẽ nhớ suốt đời này. Hơn nữa trong ba năm ấy chủ nhân cũng dạy ta rất nhiều thứ, nếu không có ba năm ấy thì ta đã chẳng có năng lực tự sống sót một mình rồi” 

Tiểu Trù này ngược lại là người biết nhớ ơn. 

“Vậy ngươi không oán trách ông ấy bỏ rơi ngươi à?” 

“Không oán, lúc ấy ta đã loáng thoáng cảm thấy chủ nhân không vui, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Ta cảm thấy có lẽ ông ấy sợ ta đi theo sẽ gặp nguy hiểm. Tiểu chủ nhân, hiện giờ chủ nhân có khỏe không? Ông ấy ở đâu?” 

Tần Phong Hi nhíu mày, cảm thấy Tiểu Trù này đối với lão đạo sĩ không chỉ là tình cảm chủ tớ bình thường. Lúc còn trẻ lão đạo sĩ cũng khá đẹp trai, lại là ân nhân cứu mạng của nàng ấy, là anh hùng của nàng ấy, sau này hai người sớm chiều ở chung trong ba năm trời, tâm tư thiếu nữ nảy mầm là chuyện hết sức bình thường. 

“Ta không biết hiện giờ ông ấy ra sao, đã rất lâu rồi ta chưa gặp ông ấy, tạm thời cũng không gặp được, chắc là không có chuyện gì đâu. Nói ta nghe thử tình hình của người những năm gần đây đi. 

Tiểu Trù nghe Tân Phong Hi nói như vậy thì có vẻ hơi thất vọng, khẽ thở dài rồi kể lại những chuyện mình đã trải qua trong vài năm gần đây. 

Hai mươi năm trước Tiểu Trù mới chỉ mười lăm tuổi, sau khi phát hiện Hiên Viên đã rời đi, nàng ấy đợi người ở tòa thành đó chừng một năm. Trong một năm đó, nàng ấy làm 

thợ may vá kiếm chút bạc, sau đó phát hiện Hiên Viên đã đi thật, không trở về nữa, nàng ấy bèn cầm theo số tiền dành dụm của mình đi tìm kiếm ông ấy khắp nơi. 

Nàng ấy từng làm tỳ nữ, làm thợ may, nhưng sau này thứ thực sự nuôi sống nàng ấy lại chính là những kiến thức về dược liệu mà Hiên Viên đã chỉ dạy. Nàng ấy đi khắp nơi, ban đầu thì dùng chút dược liệu để làm sắc mặt mình đen đi, che giấu vẻ mỹ mạo, trên người quấn vải thật dày che đậy vóc dáng mảnh mai, sau đó nàng ấy đào dược liệu đem bán. 

Qua thời gian dài, nàng ấy tích cóp được chút bạc nên đã học chút bản lĩnh lừa người, bắt quỷ chữa bệnh của một tay thuật sĩ giang hồ. Có những lúc không đào được dược liệu nàng ấy sẽ dựa vào ngón nghề này để lừa tiền của nhà giàu có. Có thể do nàng ấy may mắn, bản thân cũng nhanh nhẹn nên không xảy ra chuyện gì. 

Sau mấy chục năm tìm kiếm, Tiểu Trù cảm thấy có lẽ mình không thể tìm ra chủ nhân nên mới ở lại trong sơn thôn cách thành Lạc Dương không xa. Ở trong thôn không tốn quá nhiều tiền hơn nữa thôn lại ít người, không ai rảnh rỗi quan tâm đến nàng ấy. 

Có điều Tiểu Trù vẫn không hoàn toàn hết hy vọng, cứ cách một khoảng thời gian nàng ấy lại ra ngoài hỏi thăm tin tức để xem có nghe được chút lời đồn gì liên quan đến Hiện Viện hay không. 

Trâu là họ ban đầu của nàng ấy, tên của nàng ấy là Trâu Tiểu Trù. 

“Tại sao ngươi không lấy chồng sinh con đẻ cái?” Tần Phong Hi cảm thấy trong thời đại này, phụ nữ quyết tâm ở vậy không lấy chồng cần rất nhiều dũng khí. Bởi vì những người phụ nữ có chút tuổi tác chưa lập gia đình nếu không có võ công cao cường thì sẽ giàu có thỏa sức buông thả, còn không nữa thì chỉ có thể là ni cô. 

“Ta không muốn, ta chỉ muốn tìm chủ nhân thôi. Nếu gả cho người khác thì sao ta có thể đi tìm chủ nhân chứ?” 

eyJpdiI6IlVhOHVsK3JxeUJINVdVVGlUcnBCYlE9PSIsInZhbHVlIjoiZVZNdVpDK0FORUVCOVFvdkZpZ284SWxHTkV6cW9yZVMrVzVXczFyeVFEWnVab2QzaFwvUW9UTjZPV3RhTmg2bzhVanZqWWVkcmozajlITUZFMDdiRzRPYlFjU3I2elplQjhYRlNQaXhMNjIwYlZCRlBaRHpETkJxR0ZkZ1RRa1E4MWJ2Q0t5cHhMcUF0OGRYelpwdFBlc0dQb3FLWlVFK3ZOcUtTUkEwZlVLaHpzK3VhbmtjYWU3Mkl5enhQZ1R2SyIsIm1hYyI6ImRkNmI2OTQyNjA1N2VkOGEyNzJmZmM0NjFlNGUyMWQ5MGUyMzFhOTJkZmVlNTk3NjQxMGVlOTZlOGUwMGNhM2UifQ==
eyJpdiI6IkNINFUweUFja2g4RGdHQnZtSEEralE9PSIsInZhbHVlIjoibU1lWk5UbUNGRko0RzdLMlwvSVB3czFqVjdjTHJaelhtS29CVjI3VjVxRmpNNDVVd284WWJcL0pLK3NvRkZsQTU3ZEpGallkMjdKM1I1Y3BkZmV0Y1Z6cVo2MEZWcmkzdWxJVXJVYkhIUGJHVjYzbDhZXC9lbTNrT1VlaVpiT0U5YVIwckdXaDc2U0JYS0JKRzhQSUVCeEdJd3p3SkpURmdTRHpLU2hNcUQ4T3JOQ2dkU2hoWEZQcVlJQ3FoVDVnUFNsWWNYWFl5TE50MlM2MmRCc0YzSU9HMXZ4eWQ4cTVycW42VHBWUlY4Qk1UZz0iLCJtYWMiOiI5NjI2NDE2ZmJjMjE3NmVhMWU0NTBmMTcwYzlhYTA3NjQ2OGQ2YzE4ZDcwNDE3NWU2ZDlmMTZiYzg4MzZhMzA4In0=

Tần Phong Hi đang định cất tiếng thì đồ ăn đã được đưa lên. Tiêu Thiên Bảo rất đói bụng nên ăn khá nhanh, nhưng sức ăn của Lư Đại Cán mới thật sự dọa bọn họ sợ chết khiếp.

Ads
';
Advertisement
x