Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Động tác của Lệ Tử Mặc rất nhanh, ngay lúc nàng đang lơ đãng, hắn đã rút dây leo rất dài ra. Dây leo này mọc ra từ góc của vách núi trước mặt, vì lý do sinh trưởng nên trên vách có một cái động, nhưng nó rất nhỏ. 

Ưng còn muốn nói gì nữa nhưng Tần Phong Hi đã ngăn hắn ta lại, nàng dỏng tai lên sau đó bỗng kéo tay Lệ Tử Mặc rồi lôi hắn đứng dậy, mau chóng lùi về sau. Ưng không hiểu ra làm sao, vẫn đứng đó chưa phản ứng lại, bỗng nhiên lại nghe thấy đằng trước có tiếng xào xào gì đó, hắn ta vừa ngẩng đầu thì âm một tiếng, toàn bộ bức tường đất trước mắt đã sụp xuống, đất cát đổ vào mắt, bụi bẩn tung bay khiến cả người hắn ta trở thành tượng đất. 

“Khụ khụ khụ! Phụt phụt phụt!” 

Trong đống bụi bẩn mù mịt là âm thanh Ưng đại nhân bị sặc cho ho hen và khạc bụi ra khỏi miệng truyền tới. 

Tần Phong Hi đứng ở nơi xa che miệng cười trên nỗi đau của người khác, nàng cười đến gập cả người lại, còn Lệ Tử Mặc thì cạn lời nhìn nàng. 

Đợi bụi đất lắng xuống, bên kia lộ ra bầu trời vô tận, bên ngoài là cây cối um tùm, bậc đá ngoằn ngoèo dài đằng đẵng, trong bụi cây có những bông hoa đủ loại màu sắc đua nhau khoe nở, bướm màu tung bay như chốn bồng lai tiên cảnh. 

Ưng đã sớm quên cả cơn ho, ngơ ngác nhìn bên ngoài, không thể tin là lối ra lại xuất hiện trước mặt bọn họ. 

Lệ Tử Mặc cúi đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang ngậm ý cười trên khóe môi, hỏi: “Sao ngươi lại biết lối ra ở đây? Sao lại biết kéo dây leo đó là có thể mở bức tường này 

ra?" 

“Cái gì? Chủ nhân đừng đùa chứ, ta chỉ là một thị nữ nhỏ bé, sao có thể biết những chuyện này được? Tại ta may mắn thôi, chó ngáp phải ruồi ấy mà! Hì hì.” Nàng nháy mắt mỉm cười với hắn, chạy tới cạnh Ưng, đánh giá hắn ta một lượt từ trên xuống dưới sau đó cười trên nỗi đau của người khác không hề che giấu: “Ưng đại nhân à, bây giờ ngươi đúng là ngọc thụ lâm phong rồi đó. Ngươi xem, tóc nhuộm màu nè, vàng đất luôn, trông cũng ra gì và này nọ đấy, đặc biệt lắm! Ha ha ha. 

Nàng vừa cười vừa nhẹ nhàng nhảy nhót đi về phía lối ra, Ưng tức tới mức muốn kéo nàng lại nhưng vẫn bị hụt. 

“Cái con nha đầu chết tiệt kia! Ngươi nói xem có phải ngươi cố ý không hả?” Ưng cắn răng nghiến lợi. 

Tần Phong Hi đã ra bên ngoài quay đầu lại nở một nụ cười chói lóa, sau đó làm mặt quỷ với hắn ta. 

Nhiều năm về sau, Ưng nhớ lại cảnh tượng lúc đó mà vẫn cảm thấy dáng vẻ ấy, biểu cảm ấy của nàng sinh động đến mức như thể đang ở ngay trước mắt mình. Nhưng lúc đó, hắn ta đã không thể dùng trạng thái như vậy để đối xử với nàng như giờ khắc này nữa. 

Vốn dĩ trong động có một con Xà Vương rất to, hơn nữa nó lại luôn bị bịt kín nên chắc chắn là không khí không tốt, thế nên vừa ra ngoài, họ lập tức cảm thấy không khí trong lành đến mức khiến tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. 

Tần Phong Hi hít một hơi thật sâu, cũng không quan tâm tới ba chủ tớ phía sau mà tự bước lên bậc thang, đi từng bước một. 

“Chủ nhân, chúng ta?” 

"Di." 

Lệ Tử Mặc nói xong cũng lập tức sải bước đi ra ngoài. 

Không ai ngờ rằng ở đây lại có một hang động, có một con Xà Vương như vậy, hơn nữa ở lối ra còn có phong cảnh tươi đẹp bậc này. 

Lệ Tử Mặc nhìn Tần Phong Hi leo bậc thang mà bước chân vẫn nhẹ nhàng thì con ngươi tối sầm xuống. Nếu lần này không nhờ nàng thì chắc chắn bọn họ sẽ không tìm được hoa Mê Chi, mà cho dù tìm được thì cũng không thể tìm thấy lối ra, sau đó sẽ bị nhốt trong hang động này, không biết phải qua bao lâu mới ra ngoài được. 

Nàng là phúc tinh của hắn, còn là thuốc của hắn. 

Cho nên, nàng nhất định phải ở bên cạnh hắn, không được đi đâu hết. 

Tần Phong Hi không biết ai đó đã xếp nàng vào hàng “đồ vật” mang theo bên người của mình, nàng chỉ nghĩ đã tìm được hoa Mê Chi rồi thì họ cũng nên quay về, ra khỏi núi đi tìm nơi có người, đi tới thành trì, thế là nàng có thể rời đi rồi. 

Làm thị nữ không phải là mong muốn của nàng, thứ nàng muốn là tự do, là xả láng, là làm chủ cuộc sống của mình. Ở hiện đại nàng cũng rửa tay gác kiếm vì mục đích này, bây giờ mặc dù đã biến thành một thời không khác, một thế giới khác, nhưng riêng điều này là không thể thay đổi được. 

Nàng tin rằng dựa vào bản thân mình thì ở đây nàng cũng có thể kiếm được tiền, mua được nhà, nuôi được mình. 

eyJpdiI6IkdtUHpTRTZLa0NRd0VqYUt6UXFzQUE9PSIsInZhbHVlIjoibXJCRWk4dFFkcjFUQ3ZOSlR3SnZuQ3BMajJLaENCR21UeHhjSW9cL0tRVGZJSFlqbjFJemJEWGxWY1lwOG9EU2txVjFcL2RWb2VcLzlPR01tRWd4NnNZWjJXNUtCYk1DSHU2K2srR2xTXC9qajBpVklaK1IrN1hlem9NTXlRVXhxM3VYdjdYbnU1YlVTRE9Gb0k1S0ZrNjVMQ2lzeEZkdDRSUlF5T1R1T29oNkJjRjhtcG84aGdJQkVnc1FYVnNJRmdIMDBONFFkMmdta3RWbUkyZ3pFYUJkTzVoRG13MzFWZnNmM2hrd25ORjREMkFqSHJnMTFmeTQxTERNcnBIQ2tKR2h6anZKZ2xRakFNMGhPUTdCNmFGY3U5THZUYVQxdTR4K2JHRTBBSWJaM1VUNEJFUkkzU1lTQThlamtMaWVMWDh2ZG5zbHNPdlZ1Tmd4SkQyOGozNFV3NmdxTTNjNU9Keld2c0FrVlllTHpKenpSYU5odE9OXC8zXC9RWHh5VWV1SDRVekJEcmFhVFRwc2xFMzBNbDdKM2VFdWdzeW8wMUIxQzdDTFhBb09aU0crSFpEUkdsK3dZSjdnTVF2YmNGcDkyN2FpaXZUeE9cLzg3RGhXeUNGM2VScjV1SmM4Z2V0YnMrQ3RZYW5cL3JpU1ZXQTAwS0ZkdTlYeXdQajNGSG4wUEV0aSIsIm1hYyI6ImRmYjFkNDI5ZWE0ZTA5OTZiZGE5ZGU1MWZjZjYzOTc1Y2ZmZjAzOWM2NTI4ZWIxMzI1ZWQzMmYxNDhiNzZmZDMifQ==
eyJpdiI6IkZscEZ3emJjNnNVVDFKc3Z5MHk4U1E9PSIsInZhbHVlIjoiWWtBeTFrcmVIXC9qdHBEekFZWTJnU0QxOTdpNFF5dFBaNXZtbERrXC9xQXRaU1dpa1lEMjUyYXhpSU44R1wvSWJKc1wvcFpWQ3o3VkpQM2VTcnBORkxiRHBKVmZseU52UERycnI1TU44SFFsNE13djhsdFpuQzk1d2pJSXNSQXllaHliIiwibWFjIjoiNDYxY2EzYmZiMDViM2ZjYjU2MTNhYmZmZTllODQ4NmMwNmY4ZDA5NjcwMGIyNGZlZDY2OWM5MmNlZWZjYTAwYSJ9

Ừm, nghĩ cũng hay đấy.

Ads
';
Advertisement