Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Xà Vương nổi cơn thịnh nộ, điên cuồng vặn vẹo thân mình, cái đuôi cong lên thật cao, tạm buông tha cho hai kẻ còn lại, hung hăng quất về phía Lệ Tử Mặc. 

Trọng lượng của cú đập đuôi đó ít nhất cũng phải hai trăm cân, nếu xui xẻo bị đập trúng thì kẻ đó chắc chắn không chết cũng tàn phế. Mà cái đầu rắn lại ngoặt sang một góc độ khác, liên tục đánh úp về phía Lệ Tử Mặc từ cả hai phía trái phải. Ở tình huống như vậy, nếu hắn muốn tránh thì cũng chỉ có thể tránh về bên phải, nhưng bên phải lại đang có Ưng và thị vệ, sau lưng bọn họ không xa lại chính là Tần Phong Hi! 

Tần Phong Hi vừa cẩn thận dần dần đến chỗ hoa Mê Chi, vừa cẩn thận quan sát tình hình nơi đây, thấy như vậy, con ngươi nàng hơi co rút lại. Nếu nàng đi về bên trái là tự dâng mình vào miệng rắn, trên đầu có đuôi rắn đập xuống nặng tựa hai trăm cân, Lệ Tử Mặc sẽ lựa chọn ra sao? Ưng và thị vệ là thuộc hạ của hắn, hi sinh cho hắn cũng là chuyện thường tình. Còn nàng thì sao? Cùng lắm thì cũng chỉ là tỳ nữ hắn thu nhận dọc đường, nàng chết vẫn còn hơn là hắn chết chứ? 

Ngón tay nàng nhanh chóng siết lại, chỉ chờ hắn dẫn Xà Vương chạy tới chỗ nàng. 

Ngay giây sau, đôi mắt nàng mở to trong phút chốc. 

“Súc sinh đáng chết.” Vẻ mặt Lệ Tử Mặc bình tình không một gợn sóng, thân hình cao lớn lao thẳng về hướng trái. Sao hắn dám làm vậy? Sao hắn lại đưa ra lựa chọn như thế? Đâyac chính là xông thẳng vào miệng rắn đó! 

“Chủ nhân!” Ưng cùng thị vệ đồng loạt hô lên, cùng nhau ra tay, nắm chặt kiếm đâm về phía thân rắn. 

Cánh tay Lệ Tử Mặc chợt vung lên, bay người lên khỏi chỗ cũ, Xà Vương cắn về hướng chân hắn, tay trái của hắn vỗ một cái, dựa vào phản lực của gió mà nâng cơ thể bay cao thêm nửa mét giữa không trung, sau đó một cước đạp thẳng vào đầu rắn, sức mạnh tựa ngàn cân, mạnh mẽ đạp đầu rắn xuống mặt đất. 

“Đế quân ta đây sao lại không thể hạ được súc sinh nhà ngươi.” 

Lời nói ngạo mạn thốt ra, bịch’ một tiếng, đầu rắn đập xuống mặt đất, thổi tung bụi bặm xung quanh. 

Tần Phong Hi buông lỏng ngón tay, nhè nhẹ thở hắt ra một hơi, nhanh chóng chạy về hướng dòng suối ngầm. 

Một con Xà Vương khổng lồ như vậy, tất nhiên không thể nào bị Lệ Tử Mặc hạ gục dễ dàng như vậy, nó lập tức điên cuồng uốn mình, chốc lát bụi bặm bay lên mù mịt, 

mà chân của Lệ Tử Mặc vẫn giẫm chắc phía trên đầu rắn, không hề nhúc nhích, mặc cho đuôi rắn cuộn tròn nặng nề quất về hướng hắn. 

Ưng và thị vệ lập tức giương kiếm chém vào đuôi rắn. 

Trong lúc bọn hắn đang chiến đấu căng thẳng với con rắn kia, Tần Phong Hi đã đến được bên bờ suối, đang lúc đưa tay hái hoa thì nàng đột nhiên nhìn thấy trên cánh hoa cùng gốc hoa được phủ một lớp bột nhàn nhạt mang sắc xanh ngọc. Nàng bỗng chốc nhớ tới lời lão đạo sĩ từng nói, có một loại nấm mang độc tính rất mạnh, giống như bột huỳnh quang, thích bám vào những bông hoa có dược tính cao, nếu như cần dùng hoa này làm thuốc, trước hết phải gột rửa sạch loại nấm này đi, nhưng không phải loại nước nào cũng có thể rửa sạch nó, nếu cứ rửa bừa bãi thì có thể sẽ khiến cho loại bột này thấm vào trong hoa, từ đó khiến hoa biến thành hoa độc, vậy thì không thể dùng để chế thuốc nữa rồi. 

Cũng không biết mấy người Lệ Tử Mặc có biết tới chuyện này hay không? 

Tần Phong Hi nhìn vào dòng suối ngầm, ánh mắt lóe lên, dù sao thì nàng cũng đâu cần quản hết mọi chuyện chứ? Có lẽ bọn họ sẽ biết chuyện này thôi. “Nhanh lên!” Giọng nói của Ưng vang lên. 

Tần Phong Hi nhổ cả cây hoa Mê Chi kia lên, nhưng trong một thoáng lại thay đổi ý định, quay về hướng Ưng rồi hô lên: “Túi nước!” 

Ưng đang bị đuôi rắn quệt qua, lập tức phi người về phía nàng, thấy hắn ta sắp va phải vách đá trên suối, Tần Phong Hi đưa tay chộp lấy, giữ lấy đai lưng của hắn ta rồimi lôi cả người hắn ta lại, tay chân loạng choạng một hồi, cơ thể hắn ta cuối cùng cũng ổn định, hai chân chạm đất. 

Trong lòng Ưng thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đuôi rắn bén nhọn kia lại hướng về phía này mà quật tới, hắn ta không kịp suy nghĩ gì thêm, lập tức giương kiếm lao đi. Ngay trước lúc này, Tần Phong Hi đã giật xuống túi nước bên hông hắn thật nhanh, đổ sạch nước trong túi đi, sau đó lấp đầy túi bằng nước ở trong suối. 

Sau đó nàng đậy lại nắp, rút lui thật nhanh về phía xa. 

Ngay khi nàng vừa mới lùi về, con rắn kia đã xoay mình, phát hiện bông hoa mình canh giữ không còn nữa, nó liền nổi cơn thịnh nộ, lao về hướng Tần Phong Hi 

Tần Phong Hi tiếp tục lùi về, một bóng người to lớn nhảy tới chắn trước mặt nàng, cánh tay rung lên, nắm đấm tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt. Hắn giơ nắm đấm, giáng thẳng một quyền vào đầu rắn đạo lao tới kia. 

Tiếng nổ vang trời, cả thân rắn bị hắn nện bay ra xa, Phá Sát đúng lúc đó bắn nhanh ra khỏi tay hắn, tàn nhẫn đâm vào bảy tấc của con rắn kia. 

Thân rắn to lớn nặng nề ngã xuống đất, vang lên tiếng động rầm trời. 

“Phù, cuối cùng cũng chết rồi, ghét nhất là mấy thứ như thế này.” Ưng quệt tay lau mồ hôi trên trán. 

“Moi mật rắn cùng nội đan ra.” Lệ Tử Mặc nói. Lời vừa dứt, thị vệ liền đi giết rắn lấy đan. 

Lệ Tử Mặc quay người, nhìn về phía Tần Phong Hi. Nàng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngưỡng mộ với hắn, nói với vẻ ton hót nịnh nọt: “Chủ nhân thật lợi hại, võ công quá cao, dũng cảm, nghĩa khí, trên đời này đi đâu mới kiếm được một người tốt như chủ nhân cơ chứ.” 

Qe, trước kia nàng chỉ nịnh hót lão đạo sĩ, giờ đây thì thêm một người nữa. Suy đi tính lại đều cảm thấy bản thân thật đáng thương. 

Lệ Tử Mặc nhìn nàng đứng vững ở đó, ánh mắt thoáng tăm tối, không đáp lại những lời nịnh hót kia của nàng. 

Nhưng ngay lúc bọn họ thu thập xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, Tần Phong Hi đang đi bên cạnh hắn đột nhiên nghe thấy hắn cất tiếng: “Nếu cảm thấy bổn Đế quân tốt, vậy thì cả đời này ở bên cạnh bổn Đế quân đi.” 

“Ấy, Lệ Tử Mặc, ngươi đừng như vậy chứ, tỏ tình không phải làm như thế này đâu..” Tần Phong Hi cười khúc khích, vẻ mặt ngu ngơ đáng yêu. 

Lệ Tử Mặc nhìn lướt qua nàng, nói tiếp: “... Ở bên cạnh bổn Đế quân, làm tốt chức trách của một tỳ nữ. 

Èo, cả đời làm tỳ nữ thì nàng không thèm làm đâu. 

Tần Phong Hi liếc mắt, cụt hứng phất phất tay áo rồi thờ ơ nói: “Để sau bàn đi.” 

Ánh nhìn u ám của Lệ Tử Mặc lại càng thêm âm trầm. Người phụ nữ này thật sự quá to gan, thái độ này tùy tiện quá rồi đấy! Hắn đường đường là chủ nhân Phá Vực, sao có thể như vậy? 

Nhưng hắn hoàn toàn không biết Tần Phong Hi đến từ đâu, thế kỷ 21 đề xướng mọi người bình đẳng, thân phận cấp bậc đã chẳng còn phân chia rạch ròi nữa rồi. Huống chi ở hiện đại nàng cũng là một người phóng khoáng tùy ý, năm đó cùng từng gặp các thành viên trong hoàng thất của nhiều quốc gia khác, nhưng nàng cũng không coi người ta là một sự tồn tại cao quý đáng phải ngước nhìn gì cả. 

Thêm nữa, nàng còn chẳng hiểu biết về thế giới này, gì mà Phá Vực? Là chỗ nào cơ? 

Không biết! 

Nếu đã không biết thì lấy đâu ra kính sợ. 

Ưng nghe được đoạn đối thoại này, không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn Tần Phong Hi, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện trước kia, lập tức đến bên nàng, hỏi: “Ta bảo này Tần Phong Hi, ngươi biết võ công có phải không?” 

Khi trước là do tình thế khẩn cấp, hắn ta không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ ngẫm kỹ lại, hắn ta mới thấy có gì đó không đúng lắm. Hắn ta nặng như thế, vậy mà lúc đó nàng chỉ dùng một tay đã kéo được người hắn ta lên? Hay là hai tay ấy nhỉ? Hắn ta cũng không nhớ rõ nữa, lúc ấy động tác của nàng quá nhanh, bây giờ nhớ lại hắn ta hơi mơ hồ. 

Tần Phong Hi nghiêng người nhìn hắn ta: “Ta chẳng biết cái gì hết, ta chỉ là một tỳ nữms thôi, hiểu không?” 

Vừa nói nàng vừa liếc nhìn xung quanh, sau đó đi về một hướng khác. Ưng cau mày nhìn theo bóng lưng nàng, nghe được chủ nhân nhà mình cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” 

Ưng liền kể lại một lần chuyện đã xảy ra, nhưng hắn ta vẫn không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc là Tần Phong Hi không hề có võ công, hay là trí nhớ của hắn ta bị loạn mất rồi? Mặc dù ban nãy tình thế gấp gáp, nhưng trí nhớ của hắn cũng không đến nỗi kém như thế chứ. 

Lệ Tử Mặc chìm vào suy tư, nhìn theo bóng lưng của Tần Phong Hi. 

Giọng nói của thị vệ cắt đứt mạch suy nghĩ của hai người bọn họ: “Chủ nhân, không tìm được lối ra ạ.” 

Đây là chuyện lớn rồi, nếu không tìm được cửa,de chẳng lẽ họ cứ bị vây ở nơi này mãi sao? 

Vốn dĩ có dòng nước thì sẽ có lối ra, nhưng suối ngầm này lại chảy ra từ vách đá, cũng không thể đập vỡ vách núi được. Mấy người phân ra tứ phía tìm lối ra, nhưng tìm mãi mà vẫn không có kết quả gì. 

Cái hang động này giống như được đào ở giữa núi vậy, Ưng đi xung quanh gõ một hồi, đều là lòng núi, có một chỗ nghi ngờ là lối ra, nhưng khi đến nơi xem thử thì chỉ là một cửa hang, có thể nhìn thấy bên ngoài, có ánh sáng nhạt nhòa và gió nhẹ bay tới, cửa hang không lớn, có thể thò đầu ra bên ngoài. Nhưng nhìn ra ngoài rồi thì lại càng tuyệt vọng, vì phía dưới chính là vực sâu vô tận, dù cho bọn họ có thể đào cái cửa hang này lớn thêm một chút để người có thể đi ra ngoài, nhưng lên không được xuống không xong, cũng tương đương với không có đường đi. 

“Thần y có nói tìm được hoa Mê Chi thì trong ba ngày phải mang về, sau đó Thần y sẽ nghĩ cách để bảo quản. Nếu chậm trễ, e là tác dụng của hoa Mê Chi sẽ không còn 

nữa.” Ưng vô cùng nóng ruột. Mặc dù lúc này đã hái được hoa Mê Chi, nhưng nếu không mang về kịp lúc, vậy cũng chỉ là uổng phí thời gian. 

Từ đầu đến cuối Lệ Tử Mặc không hề lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm Tần Phong Hi vẫn còn đang ngồi trong góc nghịch gì đó từ nãy đến giờ. Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn tay nàng còn đang bận bịu, cau mày nói: “Ngươi không định nói gì sao?” 

“Ta cần nói gì chứ? Các ngươi tìm cửa ra, ta cũng đâu thể giúp gì. Nhưng ta lại vô tình tìm thấy dây leo này, vừa chắc lại vừa dài, thử xem có thể làm thành dây thừng không, biết đâu lát nữa lại cần dùng đến.” Tần Phong Hi ngây ngô nói. Trong lòng nghĩ thầm, mau mau khen ta ngây ngốc dễ thương đi, không dễ thương thì bảo ngây ngốc cũng được, chị đây không để bụng đâu! 

Ưng bước tới, nhìn nàng cứ đi vào bên trong lấy ra những cái dây leo kia, cạn lời nói: “Với cái dây leo nhỏ như vậy mà làm thành dây thừng? Ngươi có thể làm chuyện gì nghe đáng tin chút không? Ví dụ như giúp mọi người tìm lối ra chẳng hạn!” 

Mà cái thứ nàng đang lấy ra này cũng lạ, đã quấn bên người nàng thành một đống rồi, vậy mà vẫn chưa rút được ra hết, giống như cuồn cuộn không ngừng, dài ra vô cùng lâu. Theo Ưng thì đây là một chuyện vô bổ nhàm chán. 

eyJpdiI6IlVjaVdsNmVDQXk3KzE1b0hNZlBLeXc9PSIsInZhbHVlIjoiaExUYThnS0FkNGo3dmNzQURTR3FzVU5CeGFpN3ZxTkgyTEFERzhMbmt5dVJMRDQ5WVJrZk9Td2JkNFdvYUdYcWNNalAxWGF4bHdFZjZGb3VXdkVQN2tzeXJZdWxxajRRUUoxb0dWR2xPdlwvNkF3b1wvOHZtbDVSRUJVQmYwUE9kejNOS0hJTmJZN2dad2tLZVBvOCtvdURIUzMrdzBxM3RudHVKN1FqcXFKaEt3VFl5RnpocUpPYWVHdlhcL0lHQk1YQm5DOURXb2l4NzBFdzNBVm9BMUplSFhHaXQ4ZGVGb0lRV0V6ZU1BTE9UT1BReUhuZHFwUVZ4dDdrZitRczRyenZicGtZbE44SGdXXC9cLzV0SWM4Zm9wRVhRYk12ejNORXBIYnN0eXprVGhtOEk1MVBBblVBR0prSkRCZUsrXC9kK1NZbnVwRlR3UVErSWhYNWtGMmw4Qlo0Zm03Z3ppbkNUXC9pRG4zWjlIaUpOUTBuT3VaOTl2VWtxd2FjK052dFdXK1wvNG9NdWRkY1c1Rkt3NjBBTTVycFFBPT0iLCJtYWMiOiJhNTE5M2EzMDJiNGU1Yjc1YzE2OGQ0ZGNlZmZlMmZjYmFmNWNlMzNmYzk1NzBkZGJmMTNkYmI5ZTI3NTk4ZmU1In0=
eyJpdiI6ImxPRks1KzFMVFlycm5zUXl4cUExNlE9PSIsInZhbHVlIjoiWWFkTmRva3o2WlQxVjRTMlh1eGNnelBvVTFrcEgyTHRLcWswNkRteHZGbFFPazNnMXZjcUZJUGc1dGprZmxrUVJMeDJadHdNTXhzZDRBSnNGU0dncUs5MVNad212cFMyYjBZZmpLdlwvM1lJVE9ZdDhhOFordHZqNWs1Um5nTzZaQ2syZTRBQzMyaXhWelJndFR5citoTkpTNlNlTEtqMjZLVmt4dDRVd0R1ODVxb2lPUHRGSGJobDdlNG1Wc0l6WTJIOVVtWVlQMlpVZUxEMGowU3lsN2tGVkthQ1B3Z3JKYml5TzhkbEZGRGRIbXpiSWlOMytYUVFZUmpVeEVGelwvVG1iUllhc2trNndPZDVOaUhLQ3RzWTFoYVEyWUFIU05TeEFaVWE2b0lldE5hV2JDMkN1NGZ2dlFvS0NLeFJ5YkVadktGWm9IWWZBekZ1Z0wyQXZKZUE9PSIsIm1hYyI6ImI5YTQyYzNkODMyYzMwMWMxM2NkMDZjM2M1MmE3NTQyOWMyMTc3MDRmNzM1NThhN2U0NjgwNDJmYTRjMjA4NzcifQ==

Tần Phong Hi nhìn thấy ánh mắt của Ưng trừng to như sắp rơi ra ngoài tới nơi, trong lòng chỉ thấy buồn cười. Nhưng nhìn tới người đàn ông đang ở bên cạnh nàng này, nàng lại thấy có chút không vui. Năng lực quan sát của người này quá mạnh mẽ, hơn nữa hình như không hề dễ lừa, về điểm này thì Tần Phong Hi rất không hài lòng.

Ads
';
Advertisement