Băng Nguyên Thành là đại thành dưới trướng của Băng Nguyên Cung, nơi chứa các Truyền Tống Trận từ Bắc Cực sang Tây Bắc, cũng là chỗ dừng chân của các tu sĩ giao lưu, trao đổi vật phẩm, vô cùng nhộn nhịp.
Lạc Nam tìm một quán rượu trong thành, giao trả trăm khối Nguyên Thạch để dừng chân, ung dung ngồi xuống.
“Xin chào quý khách, ngài có muốn dùng gì không?” Một thiếu nữ phục vụ xinh xắn như hoa tiến đến hỏi.
“Vào quán rượu đương nhiên phải uống rượu.” Lạc Nam hảo sảng nói:
“Có rượu nào ngon mang ra cho ta một vò!”
“Quý khách tiếp đúng chỗ rồi, Tửu Sơn Lâu chúng tôi là tửu điếm của Băng Nguyên Cung, có được Băng Phách Tửu vang danh thiên hạ.” Thiếu nữ cười duyên đáp.
“Haha, vang danh thiên hạ sao ta lại chưa nghe qua?” Lạc Nam tủm tỉm nói:
“Mang ra một vò đi!”
“Thưa quý khách, giá của Băng Phách Tửu khá cao, hàm lượng lại mạnh, bình thường thực khách chỉ gọi một chén.” Thiếu nữ ngọt ngào nói.
“Giá cả thế nào?” Lạc Nam vuốt cằm.
“Một vò năm lít có giá 200 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!” Thiếu nữ nghiêm túc đáp.
Lạc Nam hơi bất ngờ, 200 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm đủ để mua một nửa Thế Giới Bản Nguyên rồi.
“Năm lít rượu lại có giá như thế, Băng Phách Tửu này có gì đặc biệt?” Hắn hứng thú hỏi.
“Thưa quý khách, Băng Phách Tửu được cao tầng Băng Nguyên Cung chưng cất bên dưới Tuyệt Băng Phong, độ sâu hàng triệu dặm, nơi có mật độ băng hàn tinh khiết nhất, không bị pha loãng bởi tạp chất, lại dùng những tài nguyên quý hiếm như Thượng Cổ Băng Tằm, Thượng Cổ Băng Yêu, Băng Long Châu, Băng Phượng Cốt...” Thiếu nữ tự hào giảng:
“Uống vào sẽ có được một nguồn băng hàn lực tuyệt hảo, có thể thăng cấp Vĩnh Hằng Băng thành Đạo Băng, bài trừ hoả độc, thanh tẩy linh hồn, xoá đi tâm ma, tỉnh táo tâm cảnh.”
“Ngốc à?” Lạc Nam nghe vậy, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá thiếu nữ, nói thẳng:
“Uống rượu để say, uống vào tỉnh táo thì còn gì là rượu?”
“Quý khách nghe ta nói hết đã.” Thiếu nữ phân trần:
“Đó là công dụng đến sau, còn khi vừa uống vào sẽ lập tức cảm nhận được sự cuồng bạo của nó, một chén đã đủ Siêu Thần ngủ li bì.”
“Khá thú vị, cứ lấy ra một vò xem nào!” Lạc Nam gật gù, ném cho thiếu nữ Túi Trữ Vật có đủ Nguyên Thạch.
Thấy hắn hào phóng như vậy, thiếu nữ biết gặp khách quý, vội vàng chạy vào bên trong bẩm báo.
Không lâu sau, một vò rượu ngưng kết từ Băng Vĩnh Cửu, được chế tác trong suốt, tinh xảo, có thể thấy cả rượu bên trong được thiếu nữ mang ra.
Trong quán có không ít thực khách nhìn thấy cảnh này, nhất thời tò mò đưa mắt nhìn.
Băng Phách Tửu vốn rất nổi tiếng, Siêu Thần cũng rất khó trụ nổi trước sức mạnh của nó.
Vị nam tử thần bí có hình xăm Tử Linh Hoa trên mặt này gọi cả một vò, e rằng không biết tự lượng sức mình rồi.
Trước đây cũng khá nhiều người muốn thể hiện tửu lượng, kết quả ngủ say như chết, đó chẳng phải chuyện gì quá hiếm lạ.
Nhiều người cười cười, muốn xem Lạc Nam mất mặt xấu hổ.
Lạc Nam đánh giá một phen, cảm thấy hình thức không tệ lắm.
Thiếu nữ đứng ở bên cạnh phục thị, lấy ra chén rượu muốn rót cho hắn.
“Không cần!” Lạc Nam gạt sang một bên, bật nắp vò rượu.
RĂNG RẮC...
Nhiệt độ âm hàn chí cực bên trong toả ra, không gian xung quanh cũng phải ngưng kết thành băng.
Lạc Nam ngửa đầu, trực tiếp ngửa đầu nốc cạn.
“Hít!”
Vài chục vị thực khách lập tức đứng lên, thầm mắng kẻ này điên rồi, không cẩn thận sẽ bị băng phong mà chết đấy.
Từng ngụm lớn tiến thẳng vào thể nội, Lạc Nam nhịn không được rùng mình.
Băng Phách Tửu này giống như rượu nóng ngâm đá lạnh, bên ngoài là lỏng, vào thể nội đã lập tức ngưng kết thành từng khối băng, toả ra hàn khí dữ dội.
Hoà cùng hàn khí này chính là nhiệt khí cực mạnh, nồng độ của các loại nguyên liệu hảo hạng được chưng cất kỹ càng, không có một chút tanh tưởi nào, trái lại vô cùng thoải mái và dễ chịu lan tràn khắp cơ thể.
Chẳng trách nó lại có tên là Băng Phách Tửu...
Lạc Nam thả lỏng toàn thân cảm nhận, Băng Phách bao phủ toàn đan điền, máu huyết, nội tạng, linh hồn... từ trong ra ngoài.
Trải nghiệm cảm giác băng hoả lưỡng trọng thiên, cái nóng của nồng độ và cái lạnh của băng phách, kết hợp hoàn hảo.
Cả người hắn nhất thời hoá thành một pho tượng băng, nhiệt độ bên trong lại nóng rực.
“Không xong!” Thiếu nữ kinh hãi:
“Mau cứu!”
Nàng muốn gọi Lâu Chủ ra cứu viện, rất sợ vị khách này nghịch dại mà chết.
XÈO...
Bất chợt, lớp băng cực lạnh trên thân Lạc Nam bỗng nhiên bốc hơi, hoá thành nhiệt khí trắng xoá.
“Sảng khoái!” Lạc Nam vỗ đùi cái đét, hai mắt sáng ngời:
“Hảo tửu, đáng giá vô cùng!”
Tuy rằng loại lạnh này đến nhanh và đi cũng nhanh, không thể sánh bằng vô số Bất Hủ Đạo Băng của hắn, nhưng nó lại lan toả trong một thoáng chốc khắp toàn thân, làm hắn có một phút giây hưng phấn.
“Cái này...” Mọi người trong tửu điếm nhất thời giật mình, không dám tưởng tượng.
“Thật sự... thật sự sao?” Thiếu nữ trợn mắt há hốc mồm:
“Thật sự có người uống cả vò Băng Phách Tửu trong một ngụm sao?”
“Còn bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu, ta mua!” Lạc Nam phất tay nói.
Hiếm khi có cơ hội đi xa, mang về chút đặc sản cũng tốt, mấy lão bà nghiện rượu như Dạ Thanh Thu nhất định sẽ rất thích.
Đương nhiên với tu vi Siêu Thần, không thể uống quá nhiều.
“Ngài xin chờ!” Thiếu nữ như gặp phải quỷ, hoá thành làn gió biến mất.
Mọi người xung quanh lúc này mới lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá nhân vật thần bí này.
Có người đoán hắn là một vị Siêu Thần tối đỉnh chủ tu Băng hệ nên mới chống được Băng Phách Tửu.
Có người đoán hắn là một vị Siêu Thần tối đỉnh chủ tu Hoả hệ, dùng Hoả Đạo của mình khắc chế.
Cũng có người nghĩ hắn sở hữu thể chất hoặc huyết mạch đặc thù, có thể hấp thụ Băng Phách Tửu trong thời gian ngắn.
Đương nhiên Lạc Nam cũng chẳng giải thích làm gì...
Hắn vẫn ung dung tận hưởng dư vị Băng Phách Tử mang lại, nhưng dưới chân đã có hàng tỷ Xích Nha Hắc Ám mang theo ánh mắt quỷ dị lặng lẽ hoà vào bóng đêm, nhắm đến hướng của Tuyệt Băng Phong bay đến.
Dạo chơi nhưng không quên chính sự, cứ giao cho Xích Nha Hắc Ám thăm dò tung tích tài nguyên.
Chờ chúng nó tìm được Cực Hồn Thuỷ, bản thân mình dịch không mà đến là được.
Lạc Nam không tin với Cấm Kỵ Bá Nhãn trên mắt, đám Xích Nha Hắc Ám sẽ không tìm ra tài nguyên mình cần.
......
“Vừa rồi ta đã thấy.”
Nghe thiếu nữ bẩm báo, Tửu Sơn Lâu Chủ là một nam nhân mập mạp biểu lộ ngưng trọng.
Tuy rằng làm chủ ở Tửu Sơn Lâu, nhưng hắn còn một thân phận khác, chính là Bát trưởng lão của Băng Nguyên Cung.
Người khác không hiểu sự lợi hại của Băng Phách Tửu, nhưng Bát trưởng lão lại vô cùng rõ ràng.
Từ trước đến nay, nhân vật có thể một hơi uống cạn cả vò năm lít Băng Phách Tửu chỉ có mỗi Cung Chủ mà thôi.
Phải biết rằng, Cung Chủ chính là cường giả Bất Hủ Thần.
Ngoài Cung Chủ ra, dù Đại trưởng lão là Siêu Thần tối đỉnh cũng vô pháp làm được.
Thế nên khả năng rất cao, vị khách nhân kia là một Bất Hủ Thần.
Bất Hủ Thần muốn vượt qua Tuyệt Băng Phong vốn không phải việc gì quá khó, chỉ gây nên chút động tĩnh khi tiêu diệt đám Tạp Trùng bu lại mà thôi.
Nhưng vị Bất Hủ Thần này không trực tiếp vượt qua, ngược lại chạy vào trong thành, còn có tâm tình uống rượu... chẳng lẽ có âm mưu gì?
Bất Hủ giáng lâm ở bất kỳ đâu cũng là đại sự kiện, Bát trưởng lão không dám xem nhẹ chút nào.
Có đôi khi một chút hành động tưởng chừng vô ý, lại có thể dẫn phát kết quả kinh thiên động địa.
Nghĩ đến đây, Bát trưởng lão vội vàng lấy ra Truyền Âm Ngọc, bẩm báo mọi chuyện với cao tầng trong cung.
“Bảo vị khách đó chờ thêm một chút để chúng ta chuẩn bị Băng Phách Tửu.” Bát trưởng lão nói.
“Đệ tử hiểu rồi!” Thiếu nữ nghiêm nghị gật đầu.
Lạc Nam không biết chỉ vì mình thưởng thức một vò rượu lại khiến cao tầng của Băng Nguyên Cung phải đau đầu suy nghĩ.
Bất quá dù có biết thì hắn cũng chẳng bận tâm.
Nỗ lực tu luyện cả một đời chỉ để tuỳ tâm sở dục, không cần làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tính trước từng bước một như những năm tháng ngày xưa...
Nhìn qua cửa sổ ngắm dòng người qua lại trong thành, ý thức lại liên kết với vô số con quạ đã băng vào Tuyệt Băng Phong.
“Đám này thật sự là côn trùng sao?” Khoé miệng Lạc Nam giật giật.
Trong sơn phong liên miên và cao chót vót, băng hàn ngập trời, không gian cũng bị ngưng kết thành những bức tường băng khiến tu sĩ không thể xé không di chuyển.
Từng đám sinh vật có mặt ở khắp nơi, chiếm cứ mọi ngõ ngách trong lòng núi...
Những sinh vật này có kích thước lớn, lại đông đến rợn người, chúng nó to như những nhân loại, đều là côn trùng có cánh, toàn thân được trùm bởi lớp da cứng rắn như thiết giáp, ánh mắt đỏ ngầu, cực kỳ oai phong.
Ngay ở phần miệng là những mũi kim sắc nhọn như lưỡi kiếm, có thể cắm vào và cắn nuốt tạp chất, hấp thụ lực lượng.
Bởi vì đã hấp thụ tạp chất và Băng Lực vô số năm, những con Tạp Trùng trưởng thành đều có tu vi Thần Đạo...
Số lượng của chúng nhiều hơn bất cứ đại quân nào mà Lạc Nam từng chứng kiến.
Dù là Sinh Tử Quân của Tiểu Tiểu cũng không thể sánh bằng.
Nhìn đám Tạp Trùng này, hắn liên tưởng đến Hắc Y Nhân, là Loạn Thế Nghĩ Tộc bên cạnh Vân Duyên.
Kiến và Tạp Trùng có những điểm tương đồng...
Tưởng tượng nếu hàng tỷ Tạp Trùng này lao ra ngoài cắn phá khắp nơi, thôn phệ vạn vật đó sẽ là tai hoạ ngập đầu đối với tất cả thế lực.
Chỉ cần hàng trăm con Tạp Trùng trưởng thành vây lại tự bạo, đủ kéo theo một vị Siêu Thần bình thường chôn cùng.
Nhưng theo Lạc Nam thấy, số Tạp Trùng trưởng thành lên đến tận ngàn vạn...
Trừ Bất Hủ Thần ra, không một ai sống sót.
Cực Hồn Thuỷ lại tồn tại ở nơi như vậy, chẳng trách là nguyên liệu quý hiếm mà ngay cả Tiêu Tài Tộc cũng không thể thu thập.
“Trước đó ta đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của Tuyệt Băng Phong.” Lạc Nam vuốt cằm:
“Muốn dọn sạch ngọn núi này, ít nhất cũng cần ba vị Bất Hủ Thần liên thủ.”
Nếu chỉ có một vị Bất Hủ, e rằng sẽ hao sạch lực lượng trước khi diệt hết Tạp Trùng.
Đương nhiên nếu là Bất Hủ Thần cường đại như Cấm Lão thì một mình vẫn làm được.
“Kỳ quái, đám Tạp Trùng này tại sao chỉ vây quanh Tuyệt Băng Phong?” Hắn có chút hiếu kỳ lẩm bẩm:
“Với linh trí của chúng nó, bay ra ngoài gây rối vốn không hiếm lạ, sao lại chấp nhận ở yên một chỗ nhỉ?”
“Vì trong Tuyệt Băng Phong có Trùng Hậu.” Hà Mộng Tâm truyền âm nói:
“Theo thiếp được biết, Trùng Hậu ẩn mình trong lòng núi Tuyệt Băng Phong, nó là nữ hoàng của tất cả Tạp Trùng, có thể thao túng và khống chế cả quân đoàn khổng lồ này.”
“Mà Băng Nguyên Thành và Tuyệt Nhạn Cốc đã giao dịch với Trùng Hậu, để Tạp Trùng không xâm phạm bên ngoài, đổi lại hai thế lực sẽ dâng tài nguyên định kỳ cho Trùng Hậu.”
“Hoá ra là thế!” Lạc Nam mỉm cười nói:
“Nàng đúng là bảo vật của ta, kiến thức thật sự phong phú.”
“Chủ công quá lời!” Bờ môi Hà Mộng Tâm cong lên.
“Phu quân, hay chúng ta nghĩ cách bắt Trùng Hậu cho Tú Quyên?” Thần Huyền Huân hứng thú đề nghị:
“Nếu thu phục được Trùng Hậu, Bá Việt Tông sẽ có Trùng Quân khủng bố.”
“Đề nghị rất hấp dẫn, nhưng lại khó...” Lạc Nam nói:
“Tú Quyên chưa đột phá Bất Hủ Thần, khó thao túng được Trùng Hậu.”
Dù chưa từng gặp Trùng Hậu bao giờ, nhưng nó là tồn tại có thể thương lượng sòng phẳng với Băng Nguyên Cung và Tuyệt Nhạn Cốc.
Nếu Trùng Hậu không có thủ đoạn lợi hại, thử hỏi hai thế lực Bất Hủ sẽ thoả hiệp sao?
Cứ trực tiếp bắt nó thần phục là được rồi...
Trong lúc buôn chuyện với mấy nữ, Xích Nha Hắc Ám đã dò xét khắp mọi nơi tại Tuyệt Băng Phong.
Bằng vào thủ đoạn mới thăng cấp từ Thấu Thị Vạn Lý là Thấu Thị Càn Khôn, dù Tuyệt Băng Phong rộng lớn mênh mông vẫn dễ dàng quan sát...
Nhưng khiến Lạc Nam buồn bực chính là, đừng nói là Cực Hồn Thuỷ, ngay cả một giọt nước hắn cũng chẳng tìm thấy.
Bởi vì dù là hơi nước ở Tuyệt Băng Phong cũng sẽ ngưng kết thành băng rồi.
“Xung quanh không có, chẳng lẽ ở chỗ Trùng Hậu sao?”
Lạc Nam ánh mắt loé lên...
Xích Nha Hắc Ám chưa tìm thấy Trùng Hậu, cũng chưa tìm thấy Cực Hồn Thuỷ, nên không loại trừ khả năng hai thứ này đang ở cùng một nơi.
“Xem ra ta phải tự mình vào núi!” Lạc Nam cân nhắc.
“Thưa quý khách, mời ngài theo tiểu nữ lấy Băng Phách Tửu.” Thiếu nữ như hoa như ngọc lại đến.
“Là đi lấy rượu, hay có người muốn gặp ta?” Lạc Nam cười cười.
Thiếu nữ rùng mình, sống lưng lạnh lẽo.
“Đạo hữu mắt sáng như đuốc!” Một thanh âm trong trẻo lặng lẽ truyền vào đầu hắn:
“Bổn toạ là Băng Nguyên Cung Chủ, muốn gặp đạo hữu một lần.”
“Tiểu cô nương dẫn đường đi!” Lạc Nam gật đầu.
Nơi này là địa bàn của Băng Nguyên Cung, đối phương thân là chủ nhà, hắn cũng không thất lễ.
“Mời quý khách!” Thiếu nữ khẩn trương cúi đầu.
Lạc Nam theo nàng tiến vào phía sau của tửu lâu, nhìn thấy một tiểu trận pháp đang toả sáng, có vẻ bí ẩn.
Nhẹ nhún vai, đặt chân bước vào.
Trận pháp loé lên, xuất hiện trong một động phủ bằng băng.
Trong Băng Cung, một vị mỹ phụ thân mặc áo lông gấu màu trắng, bồng bềnh như mây đã sớm chờ đợi.
Mỹ phụ này da trắng hơn tuyết, sở hữu vẻ đẹp cổ điển Bắc Âu, đẹp theo kiểu dũng mãnh và hoang dã, mắt to tròn xanh thẳm, mũi cao thẳng tắp, môi đỏ như son, cổ đeo sợi dây chuyền nanh thú dữ tợn.
Nàng cao khoảng trên hai mét, trong khi Lạc Nam điều chỉnh bản thân ở mức một mét chín mà thôi.
Điểm nổi bật nhất là một vò Băng Phách Tửu khá lớn treo bên hông, hương thơm nồng đậm lan tràn.
“Không thua Tam Nương là mấy!” Lạc Nam thầm nghĩ.
Xét về khí tràng, nữ nhân này có thể so sánh với Võ Tam Nương...
Hắn cảm thấy nếu hai nàng gặp nhau, chắc chắn sẽ nhịn không được mà lao vào quyền đấm cước đá.
“Chào đạo hữu, ta là Băng Nguyên Cung Chủ!” Mỹ phụ hướng Lạc Nam chìa tay ra, cất giọng thanh lạnh:
“Nguyên Ly!”
Lạc Nam hơi bất ngờ, thông thường tu sĩ sẽ chắp tay chào hỏi, nữ nhân này lại trực tiếp bắt tay, tác phong phóng khoáng cuồng dã, không câu nệ tiểu tiết.
Nếu đã như thế, hắn cũng bắt lấy tay nàng.
Cảm giác như chạm vào một khối băng Thượng Cổ, hơn nữa bàn tay to của nữ nhân rõ ràng đang dùng sức bóp chặt như muốn phá tan xương cốt của người đối diện.
RĂNG RẮC...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất