Thành phố B.
Mấy ngày nay Lục Tây Kiêu bận tối mắt. Sau vụ của Khương Ngạn, công ty anh mua lại công nghệ độc quyền trong tay Điền Hoán Nhược, còn mời anh ta về làm kỹ sư để cùng phát triển công nghệ mới.
Bao ngày liền vùi vào việc chuẩn bị ra mắt sản phẩm, mãi đến tối thứ Bảy mới coi như xong.
Rời công ty đã rất muộn. Nhưng ở thành phố này, đêm khuya dường như chẳng tồn tại, phố xá vẫn ồn ã náo nhiệt.
Anh lái xe về nhà. Chu Vãn không có ở đó, buổi tối về nhà ngay cả một ngọn đèn cũng không sáng.
Nói ra thì hơn hai mươi năm qua anh gần như toàn sống như thế, lẽ ra phải quen rồi. Vậy mà mới ở bên Chu Vãn vài tháng, anh đã thấy mình không chịu nổi sự vắng lặng này nữa.
Tắm rửa xong đi ra, Lục Tây Kiêu nhắn cho Chu Vãn một tin: [Đến sân bay chưa.]
Lúc ấy ở California vừa tảng sáng, Chu Vãn phỏng vấn xong, hôm nay phải bay về.
[Chu Vãn: Ừm, sắp lên máy bay rồi.]
[6: Đến nơi anh ra đón em.]
[Chu Vãn: Được.]
[Chu Vãn: Thế giờ anh đi ngủ nhanh đi.]
Lục Tây Kiêu khẽ nhếch môi cười, đặt điện thoại sang một bên.
Dạo gần đây anh ngủ được hơn nhiều, không cần dùng thuốc nữa, nhưng bảo một người quen thức khuya đi ngủ ngay giờ này thì vẫn khó.
Anh tựa đầu giường xử lý nốt đống email mới, thêm một tiếng nữa trôi qua.
Đặt máy tính xuống, để điện thoại lên trên, anh với tay tắt đèn.
Ngay khoảnh khắc đèn vừa tắt, ánh mắt anh lướt qua tấm ảnh chụp bằng máy ảnh Polaroid kẹp sau lưng điện thoại-chính là tấm lấy từ chỗ Chu Vãn.
Trước nay Lục Tây Kiêu chưa từng thấy tấm ảnh ấy có gì lạ, nhưng lúc này bỗng thấy hơi kỳ.
Học kỳ hai năm lớp 10, khóa bọn họ đổi mẫu đồng phục học sinh: cổ áo đồng phục cũ màu xanh dương đậm, đồng phục mới thì xanh sáng hơn, màu sắc tươi hơn hẳn.
Mà trong tấm ảnh này, trên người Chu Vãn là đồng phục cũ.
Hội thể thao của trường Trung học Dương Minh kéo dài hai ngày. Năm lớp 11, ngày đầu anh có đến trường, ngày thứ hai hình như trùng sinh nhật một người bạn nên anh không đi.
Trong lễ diễu hành ngày đầu, Chu Vãn cầm bảng tên lớp, mặc váy, vốn không mặc đồng phục.
Vậy đây không phải hội thao năm lớp 11.
Mà là ảnh chụp ở hội thao lớp 10.
Lục Tây Kiêu đến lúc ngủ cũng vẫn nghĩ không thông rốt cuộc là sao.
Có điều anh cũng không bận tâm, đoán chắc Chu Vãn nhớ nhầm, ngủ dậy liền xuất phát đến sân bay.
Chuyến bay không bị hoãn. Chờ hơn nửa tiếng, anh đã thấy Chu Vãn từ xa đi ra.
Thấy anh, cô gái nhoẻn cười, giơ tay vẫy anh một cái.
Chào tạm biệt đồng nghiệp, Lục Tây Kiêu xách hành lý trong tay cô, tay kia nắm lấy tay cô: "Vui không?"
"Ừ, cảnh đẹp lắm." Chu Vãn nói: "Tiếc là anh không ở đó."
"Sau này rảnh anh đưa em đi một chuyến." Lục Tây Kiêu buông giọng hờ hững.
Chu Vãn gật đầu.
Thực ra Lục Tây Kiêu đã nhận ra Chu Vãn có chút không ổn. Bình thường cô sẽ hỏi cho bằng hết anh mấy hôm nay ngủ thế nào ăn ra sao, quan tâm đủ thứ; hôm nay lại chẳng chủ động hỏi, anh hỏi câu nào cô đáp câu nấy, ngoan hiền yên ắng.
Đoán chắc lệch múi giờ, còn ngái ngủ.
Lục Tây Kiêu cũng không vội đưa cô đi ăn, chở thẳng về nhà cho cô ngủ một giấc.
Chu Vãn đêm qua đúng là không ngủ ngon-chính xác là, cô vốn không ngủ.
Giấc này ngủ đến khi ngoài trời đã tối. Lục Tây Kiêu không ở nhà, trên bàn trong phòng khách để lại một mảnh giấy: Anh có việc ra ngoài một lát, dì nấu đồ xong để trong tủ lạnh rồi, đói thì cho vào lò vi sóng làm nóng, không đói thì đợi anh về đưa em đi ăn.
Chu Vãn thật ra không mấy đói, cũng chẳng còn sức mà hâm lại đồ ăn.
Giấc ngủ này càng khiến cô thấy nặng đầu.
Cô chống cằm, khép mắt, thở dài một hơi.
Trong đầu lại vô thức hiện lên cuốn sổ chẩn đoán kia.
Đêm cuối ở California, Chu Vãn lần từng chữ một đọc hết những dòng trong đó. Mỗi chữ như khoét một nhát vào tim, nhưng cô vẫn đọc đến cùng.
Từ ngày 18 tháng 11 năm 2014, đến ngày 5 tháng 3 năm 2018.
Tròn ba năm rưỡi, Lục Tây Kiêu vẫn đều đặn gặp Bác sĩ tâm lý, vẫn phải dùng thuốc.
Ghi chép trong đó rất chi tiết: từng giai đoạn triệu chứng, từng lần phát bệnh đều được ghi lại.
Mà trong những lần đó, chẳng có ai ở bên anh.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất