Khi ấy anh ta còn rất nhỏ, nhưng bỗng nhiên hiểu hết mọi điều.
…
Khương Ngạn nhắm chặt mắt: "Vốn dĩ tất cả những thứ đó đáng ra phải là của tôi."
Chu Vãn khẽ chau mày.
Đến nước này rồi, anh ta vẫn còn kẹt trong ngõ cụt, chưa chịu thông suốt.
Chu Vãn không biết nên nói gì, cũng biết dù cô nói gì anh ta lúc này cũng chẳng lọt tai.
"Điền Hoán Nhược tỉnh rồi." Cô xoay người định đi: "Nếu cậu muốn thì qua thăm anh ấy đi."
Khương Ngạn không đáp. Tới khi Chu Vãn đặt tay lên tay nắm cửa chuẩn bị rời khỏi, anh ta mới cất giọng lạnh nhạt gọi cô lại: "Chu Vãn."
"Ừ."
"Nếu tôi và Lục Tây Kiêu đổi vị trí-tôi mới là đứa trẻ sinh ra trong nhà họ Lục-người cô thích sẽ là tôi chứ?"
"Không."
Chu Vãn đáp gọn: "Tôi thích anh ấy chẳng liên quan gì đến việc anh ấy có mang họ Lục hay không. Anh ấy cũng không phải vì sinh ra trong nhà họ Lục mới trở thành con người của hôm nay."
"Khương Ngạn, trong mớ rối ren giữa các cậu, ai cũng là nạn nhân, nhưng kẻ gây tội duy nhất chỉ có một-đó là Lục Chung Nhạc. Vậy mà cậu chưa từng trách Lục Chung Nhạc, ngược lại còn chửi bới Lục Tây Kiêu và người mẹ của anh ấy."
Chu Vãn nhìn bóng lưng anh ta: "Tôi không tin cậu lại không hiểu nổi chuyện này. Ấy vậy mà hồi đi học, cậu lại quả quyết bảo tôi là mẹ của Lục Tây Tiêu đã phá nát gia đình cậu. Câu ngang nhiên bôi nhọ anh ấy, rốt cuộc biến mình thành kẻ tiếp tay cho Lục Chung Nhạc."
Sống lưng Khương Ngạn cứng đờ trong thoáng chốc.
"Cả đời cậu theo đuổi thứ mà Lục Tây Kiêu đã sớm coi như đôi giày rách. Mẹ anh ấy chết trong chốn hào môn ấy. Anh ấy đã liều mạng muốn thoát ra, đã cắt đứt liên hệ với nhà họ Lục từ lâu. Thành tựu bây giờ của anh ấy không dính dáng gì tới nhà họ Lục cả."
"Không thể nào."
Đến đây, Khương Ngạn rốt cuộc cất lời.
Anh ta ngoảnh lại, hốc mắt ửng đỏ, ánh lên sự cố chấp không muốn tin và thứ tự lừa dối mình: "Chu Vãn, không thể nào. Không có nhà họ Lục, cậu ta chẳng là cái gì cả."
Anh ta cố ý nhấn từng tiếng, nhìn chòng chọc Chu Vãn, như muốn vạch tìm trong từng nét trên gương mặt cô bằng chứng cô đang nói dối.
Chu Vãn bỗng thấy anh ta thật đáng thương.
Anh ta coi Lục Tây Kiêu như cái gai trong mắt, không chịu nổi việc anh ấy có bất kỳ điểm gì hơn mình.
Ngày trước anh ta sống là để mong được Lục Chung Nhạc thừa nhận, về sau lại sống để vượt mặt Lục Tây Kiêu. Anh ta nóng vội, gấp gáp, thúc ngựa cuống cuồng, rốt cuộc chưa từng sống một ngày nào vì chính mình.
"Thật ra anh ấy có thành công hay không, tôi cũng chẳng bận tâm."
Chu Vãn nói: "Tôi thích anh ấy chỉ vì anh ấy là Lục Tây Kiêu. Anh ấy yêu tôi lúc tay trắng, thì tôi cũng sẽ yêu anh ấy kể cả khi anh ấy tay trắng."
…
Ra khỏi khu cầu thang, Chu Vãn lại trao đổi công việc với chú Diệp rồi xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, Lục Tây Kiêu nhắn tin nói anh đã đến.
Cô mua một củ khoai lang nướng, chạy tới ngồi lên xe.
Lục Tây Kiêu liếc qua tay cô, cong môi cười: "Đói rồi à?"
Chu Vãn lắc đầu: "Lúc nãy ở bệnh viện đồng nghiệp tôi gọi đồ ăn, em ăn rồi. Chỉ là hơi thèm thôi. Hồi nhỏ em rất thích ăn khoai lang nướng, ngọt lắm."
Cô bóc vỏ, bên trong là sắc cam nóng hổi. Nhân lúc chờ đèn đỏ, cô nghiêng đầu hỏi: "Anh ăn không?"
Lục Tây Kiêu không đáp, chỉ nghiêng người lại gần.
Chu Vãn xé một dải thịt khoai, hà hơi cho bớt nóng, đưa cho anh.
Đèn xanh bật, xe lại lăn bánh êm ái.
Chu Vãn vừa cắn khoai, vừa ngắm khung cảnh đêm đặc trưng của thành phố ngoài cửa kính, trong đầu vọng lại những lời Khương Ngạn vừa nói.
Cô biết từ thời đi học, Khương Ngạn đã khao khát công thành danh toại, nhưng cô chưa từng hỏi Lục Tây Kiêu câu này.
"Lục Tây Kiêu."
"Ừ?"
"Hồi đi học, ước mơ của anh là gì?"
Anh khựng lại, nghĩ một lúc, không trả lời thẳng mà hỏi ngược: "Còn em?"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất