Sau khoảnh khắc lặng như tờ, bên dưới ồn ào hẳn lên. 

 

Chú Diệp cũng sững người: "Cái, cái này là sao vậy?" 

 

Các khâu của buổi hôm nay Khương Ngạn đã tập dượt không biết bao lần, thuộc nằm lòng. Ấn nút xong anh ta cũng không quay lại nhìn màn hình, mãi đến khi nghe động tĩnh dưới khán đài mới quay đầu, thoáng hiện vẻ kinh hoàng lẫn luống cuống. 

 

Anh ta cuống quýt tắt vội video, cầm micro lên: "Xin lỗi, vừa rồi là sự cố ngoài ý muốn, xin cho tôi một chút thời gian để…" 

 

Lời còn chưa dứt, dưới khán đài vang lên một giọng nói: "Khương Ngạn, đây là 'sự cố' hay là sự thật, cậu tự biết rõ." 

 

Mọi người quay lại theo hướng phát ra âm thanh. 

 

Trong đám đông đứng lên một người đàn ông trạc tuổi Khương Ngạn. Giữa những ánh nhìn đổ dồn của mọi người, anh ta đi thẳng về phía sân khấu, vừa đi vừa nói: "Thành quả kỹ thuật này của Khương Ngạn là do tôi và cậu ta cùng tham gia nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Tuy về sau đúng là tách ra làm độc lập, nhưng dữ liệu và mô hình dùng trong thành quả của cậu ta đều là ăn cắp từ tôi." 

 

"Điền Hoán Nhược!" 

 

Khương Ngạn không còn bình tĩnh như ban nãy; vì phẫn nộ và hoảng sợ mà đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy, mắt đỏ hoe, trừng anh ta đầy hằn học: "Cậu đừng có vu oan giá họa!" 

 

"Tôi vu oan chắc?" 

 

Điền Hoán Nhược bước lên sân khấu, đi thẳng tới. Trong tay anh ta cầm một USB, định cắm vào máy tính trên sân khấu. Thấy vậy, Khương Ngạn lao tới giật phắt, nhưng bị Điền Hoán Nhược đẩy một cái ngã nhào, thảm hại không tả. 

 

Song lúc này anh ta cũng chẳng còn để ý thể diện, hét lớn gọi "bảo vệ", giục họ mau đưa Điền Hoán Nhược ra khỏi sân khấu. 

 

Bảo vệ lập tức chạy vào hội trường. 

 

Đúng lúc đó, bên dưới lại có người lên tiếng: "Nếu thành quả là của cậu thì sợ cái gì, cứ để xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì." 

 

Dù sao những người đến đây đều sẵn sàng bỏ ra khoản tiền lớn để đấu giá bằng sáng chế này, chẳng ai muốn mạo hiểm ném tiền vào một món đồ giả. 

 

Khương Ngạn đành dừng tay, căng mắt dõi theo từng động tác của Điền Hoán Nhược, cảm xúc biến ảo khó lường. 

 

Điền Hoán Nhược cắm USB vào máy, mở một thư mục. 

 

Màn hình lớn phía sau hiện lên ảnh chụp dữ liệu, lịch sử trò chuyện, video… đủ loại bằng chứng. Điền Hoán Nhược lần lượt phát lên, kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện này rành rọt. 

 

Dưới khán đài, tiếng xì xào bàn tán mỗi lúc một om sòm. 

 

Nhân viên tổ chức hội đấu thầu vội tắt tiếng micro, từ bên hông sân khấu tiến lên nói: "Xin lỗi các vị khách, buổi đấu thầu hôm nay tạm thời đến đây là kết thúc. Những diễn biến tiếp theo chúng tôi sẽ thông báo sau. Thành thật cáo lỗi." 

 

"Không… không phải sự thật." 

 

Khương Ngạn lồm cồm bò dậy trong hoảng loạn, đuổi theo Điền Hoán Nhược, tóm cổ áo sau của anh ta giật mạnh- 

 

Trước kia, có lẽ Khương Ngạn sẽ không làm ra chuyện như vậy. 

 

Khi ấy, cuộc đời anh ta còn chưa thấy chút ánh sáng nào, bước nào cũng rụt rè thận trọng, sợ đi sai một bước. Dù khi đó tận tai nghe ông lão Lục mạt sát anh ta và người mẹ của anh ta, anh ta cũng không đủ can đảm xông vào đối chất. 

 

Nhưng bây giờ khác rồi. Anh ta đã quen với ánh hào quang và những vinh quang nơi đỉnh cao, đã không còn là chàng thiếu niên thanh bần, cô độc tự mình leo dốc về phía đỉnh núi như xưa nữa. 

 

"Sao cậu phải hủy hoại tôi! Vì sao!" 

 

Khương Ngạn nghiến răng, đáy mắt đặc quánh hận thù, lý trí bị mài mòn đến ngàn cân treo sợi tóc. 

 

Cho đến khi-"Ầm!" một tiếng chát chúa. 

 

Giữa bao con mắt, Điền Hoán Nhược ngã nhào từ bậc thang xuống, trán đập mạnh vào một góc sân khấu, máu đỏ thẫm lập tức trào ra, dường như còn có thứ gì đó bị hất đổ, phát ra một âm thanh chói tai, ngắn ngủn. 

 

Nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu Khương Ngạn như nổ tung trong chốc lát, chân bủn rủn, ngã ngồi bệt xuống. 

 

… 

 

Không ai ở đó ngờ nổi chuyện lại thành ra thế này. Bên dưới chìm vào một khoảng lặng dài dằng dặc, ngay sau đó có người hốt hoảng kêu: "Mau gọi xe cứu thương!" 

 

Chu Vãn đứng ngay hàng ghế đầu, khoảng cách rất gần. Nhìn vệt máu đặc quánh đỏ lòm trên sàn, cô như rơi vào một ký ức nào đó, hai chân mềm nhũn, mắt tối sầm. 

 

Đúng lúc cô thấy mình sắp không đứng vững, một bàn tay ấm áp từ sau nắm lấy tay cô, lưng cô tựa vào một lồng ngực, mũi thoang thoảng mùi thuốc lá nhạt quen thuộc. 

 

Chu Vãn chớp mắt, bình tâm lại đôi chút, quay đầu thấy Lục Tây Kiêu. 

eyJpdiI6IjBHeUc3VDV6SVRkM3RkWm1zTHBQWGc9PSIsInZhbHVlIjoiamtaaWdUOXRDbjZHNlEwTDlvNlM0YlQycHA0TzA0REZ5K1AwV3hxMXBkQ2xKekxrdGZ2YUp6a0VZSTFiNXppQiIsIm1hYyI6IjYyMmQ2YTQ4NzZmODc0YWNkMDU2MTk1YTdlOGExMzAyMTZmOTExMWU1NjMwYjU1NDljZjVlNTllODE4ZDg5MjAifQ==
eyJpdiI6ImROc1duVGh1M0JzVHRsb1FVMG5TNVE9PSIsInZhbHVlIjoiV1JkUG9uZ0Vwa08zN0RaeVVZamN4OE8rUEk5dCticEw5UTh5emUrOWVNV3kxUHVnZ2ZyU3FWRm5BVTRcL3B6N016N0dWTDlnaDQ1Njdmb3VpWUdJbzFkMGZzeVBsTHpDQzRYRkdBTDU1ZlFYdWJ2ZXEzZWpoXC94aFdQNkV3Y1ZPRlhjMDFxT1FYR3FKaVpSSXF6cHljSm04RlNQWHhBeXk4TFFubFNxeG1XcWtCYUxyWlhxeGVGVFFjQWRvUko2OW1BT2VKZ0xpeWMzK0NpR1NBdndZRG13PT0iLCJtYWMiOiI2N2FjYmUwMjhkMzViZjY0NGVjY2FlOTIwOTdmYTFkNWY2ZGMzOWZlOTU2YTE5NmNkMzc3ZTM0ZmQ4NTE3NjFhIn0=

Chu Vãn ngước nhìn anh một lúc, khẽ lắc đầu: "Không sao."

Ads
';
Advertisement
x