Đến phủ Thừa Tướng, đây đương nhiên chính là lễ nghi của vua tôi. Ngay cả Ngụy Nhiếp Linh cũng được đối xử với tiêu chuẩn lễ độ cao nhất, thậm chí còn bị mẹ trên danh nghĩa kéo sang một bên nói vài câu. 

Đến nơi không có ai, phu nhân Thừa Tướng lập tức hất tay cô ra, thuận thế giơ tay lên, đánh vào gương mặt cô. 

Ngụy Nhiếp Linh nhanh tay nhanh mắt, một tay giữ lấy cổ tay bà ta. Thấy trên tay bà ta đeo một chiếc nhẫn, bên trên còn có một cây kim nhỏ nhô lên. Một khi bị bắn trúng, nhẹ thì rách da mặt, nặng thì da thịt lòi ra ngoài. 

"Mẫu thân à, rốt cuộc con có phải là con gái ruột của người không vậy? Sao mẹ lại hận con thế? Còn muốn hủy hoại con?" Ngụy Nhiếp Linh lạnh lùng nhìn bà ta, cho dù lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự bướng bỉnh. 

"Ngươi, cái đồ sao chổi nhà ngươi, sao ngươi lại dám sống trở về? Chị gái ngươi bị cây roi kia của ngươi đánh cho, đến giờ vẫn phải nằm trên giường, sao người không chết ở phủ Thất Vương luôn đi!" 

Ngụy Nhiếp Linh giống như hiểu ra vấn đề: "Cho nên, mẹ cố ý để Tư Đồ Dung Viên rời đi, nói với thái tử Điện Hạ, đổi con cho Thất Vương gia, chính là để đánh bại con? Không phải nhưng con nói này, mẹ à, không nên mê tín phong kiến đâu, chúng ta phải tôn trọng khoa học chứ" 

"Tiện nhân này.." Phu nhân Thừa Tướng trước đây từng xuất thân chợ búa. Nếu không phải năm đó, phụ thân của bà ta nhìn trúng tài năng trạng nguyên của Tư Đồ Đức, cung cấp không ít lộ phí đi đường lên kinh thành cho ông ta, thì e rằng bây giờ cũng không có người phụ nữ ngốc nghếch này. 

Khi đối mặt với người khác, phu nhân Thừa Tướng thích nghiền ngẫm từng chút một. Nhưng khi đối mặt với Tư Đồ Dung Chỉ, bà ta lại nói thẳng ra những lời tàn nhẫn, mắng chửi bằng bất cứ lời nào có thể hạ thấp người khác. 

Phu nhân Thừa Tướng bóp eo, mắng chửi, nước bọt văng tứ tung. Bỗng nhiên nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ đối diện, không còn bộ dạng hèn nhát, sợ hãi, khoanh tay bó gối đứng ở đó như trước nữa. Ngược lại, là đôi mắt hạnh trong veo, bình tĩnh nhìn bà ta. Khóe môi đỏ thẫm cong lên, cười nhạt, rất đúng mực. 

"Mẫu thân à, bây giờ mẹ đã là phu nhân Thừa Tướng rồi, nói chuyện đừng giống mấy người đàn bà chanh chua chợ búa nữa. Nếu bị người ta bởi ra chuyện trước đây mẹ từng bán đậu hũ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của chị gái đó. Chẳng may một ngày nào đó, con gái không cẩn thận nói ra, thì sao mẹ nhỉ?" Khi nói lời này, Ngụy Nhiếp 

Linh tỏ vẻ khổ sở, nhưng vẻ bướng bỉnh trong ánh mắt lại khiến người ta khó chịu. 

"Ngươi, ngươi lại dám uy hiếp ta!" Phu nhân Thừa Tướng làm bộ, lại giơ tay đánh lên mặt Ngụy Nhiếp Linh . Ngụy Nhiếp Linh thuận thế xoay một cái, chiếc nhẫn xẹt qua cổ bà ta, vạch ra một vệt máu. 

"Trời ơi, sao mẹ lại không cẩn thận như vậy. Trông tuổi tác cũng lớn rồi, tốt nhất cứ nằm im dưỡng bệnh đi, đừng chạy ra ngoài phát điên nữa, để Vương gia nhìn thấy thì khó coi lắm" Ngụy Nhiếp Linh nói xong, che miệng cười, rời đi. Phu nhân Thừa Tướng nhìn bóng lưng của cô, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. 

"Mẹ, sao rồi?" Tư Đồ Dung Viên đi từ bên cạnh ra, nhưng sau khi nhìn thấy vết máu trên cổ mẹ mình, nàng ta không nhịn được, sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng xé khăn tay, cầm 

màu cho bà ta. 

"Sao hôm nay con tiện nhân đó lại trơn như con giun vậy? Xem ra mẹ nói đúng, bây giờ nó quả nhiên dựa vào thân phận của Thất Vương gia, thật sự coi mình là Vương phi rồi?" 

"Chỉ sợ còn chưa bay cao, đã bị kéo xuống rồi. Vị Y, ngươi nói xem." Tư Đồ Dung Viên gọi tỳ nữ đúng bên cạnh ra. 

Vị Y quỳ trước mặt phu nhân Thừa Tướng, bắt chước học theo những lời Ngụy Nhiếp Linh nói với nàng ta ngày đó, ngay đến cả giọng điệu cũng giống. 

Phu nhân Thừa Tướng vừa nghe xong, lập tức kinh hãi: "Quả nhiên? Thất Vương gia bất lực? Hơn nữa, còn say mê đặc biệt?" 

Vị Y gật đầu liên tục: "Nhị tiểu thư từng cho tỳ nữ xem vết thương trên người, vô cùng thê thảm" 

"Hóa ra con tiện nhân đó cũng chỉ tỏ vẻ trước mặt chúng ta mà thôi? Để ta nói chuyện này ra ngoài, xem xem cô ta sẽ rúc mặt vào đâu!" 

"Mẹ, không được, làm như vậy, chỉ sợ sẽ đắc tội với Thất Vương gia, con gái ngược lại có kế sách này" Nói xong, Tư Đồ Dung Viên bèn đưa ra suy nghĩ của mình. 

Đứng bên cạnh hòn non bộ, Ngụy Nhiếp Linh đi rồi nhưng bỗng quay trở lại, nghe không sót chữ nào lời ba người họ nói, sau đó bĩu môi. 

Vốn định truyền tin đồn Chiến Tùng Lâm bất lực ra ngoài, nhưng Tư Đồ Dung Viên này đúng là rất biết cách phá hỏng chuyện tốt. 

Ngụy Nhiếp Linh xoay người, muốn rời đi, nhưng cô vừa quay lại đã bị choáng váng, theo bản năng muốn chạy, nhưng Chiến Tùng Lâm đã di chuyển nhanh hơn và giữ lấy cổ tay cô. 

Ngụy Nhiếp Linh bị ép lên vách hòn non bộ. Nhìn người đàn ông vốn dĩ ngồi trên xe lăn, lúc này lại đứng lên. Cánh môi xinh đẹp mím chặt, nhíu mày. 

Ngụy Nhiếp Linh nuốt nước bọt, không cần đoán cũng biết, lời ban nãy đã bị người đàn ông này nghe thấy hết rồi. Tức đến nỗi đứng cả lên, cũng không biết chuyện này có được coi là kỳ tích của y học hay không. 

"Vương gia, ngài đang làm gì thế? Ngài bóp ta như vậy, khó chịu lắm." Ngụy Nhiếp Linh đành phải giả ngốc, mắt hơi ửng đỏ, thẹn thùng mang theo sợ hãi. Giọng rất nhỏ, giống như sợ có người thứ ba nghe thấy. 

"Còn giả ngốc?" Tay phải của người đàn ông giữ lấy cổ Ngụy Nhiếp Linh, cơ thể cả hai dán sát gần nhau, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được khí nóng mãnh liệt nơi lồng ngực và mùi hương trầm tỏa ra từ cơ thể người đàn ông. 

Ngụy Nhiếp Linh nhìn đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo kia, chỉ cảm thấy, nói chuyện khá khó khăn, dứt khoát nhắm mắt lại, một dòng nước mắt thuận theo gò má chảy xuống. "Vương, Vương gia, thần thiếp thật sự không biết mình đã làm gì." Ngụy Nhiếp Linh yếu đuối, nghe qua thì trông rất đáng thương. 

"Vén ống tay áo của ngươi lên cho Bổn vương xem" Người đàn ông lạnh lùng, nói. 

Ngụy Nhiếp Linh theo bản năng, giấu hai tay ra sau. Thế nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn. Hắn giơ tay lên, sánh vai vén tay áo của cô ra. 

Cánh tay trắng nõn lập tức lộ ra ngoài không khí, da thịt nhẵn nhụi, càng tôn lên vẻ xinh đẹp của Thủ Cung Sa bên trên. 

"Không phải nói, bị Bổn vương giày vò, cả người đều là vết xanh tím ư?" 

"Bổn vương bất lực?" 

Chiến Tùng Lâm nghiến răng nghiến lợi nói ra mỗi câu chữ. 

Ngụy Nhiếp Linh nhìn đi hướng khác, không dám nói chuyện. 

Dù sao nơi này cũng là phủ Thừa Tướng, Chiến Tùng Lâm cũng không thể giết cô được. 

eyJpdiI6IndxNmFmXC9vSmpyRG1PbmZyNmxSMnh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijg2R1o0WXRpWG9oVDdBMFlhZ0ZPY05YXC9VMWRHRFBvYnpWMnBpZ0VNSmpvTmIzREEwa0w2YitOblZwNWxcL2dWcHVrYkVsTUxobHRWVVNUaHZveXJMVXc4RVZrRElEM3BpWSs2V2JETUduWENKWXpZNCs1akxsZGdaeXRTS0RGYTQyV1NkUURcL2xWaGptTHV5Z0JWUDRlaisyaTRNekZKRXVURmY5azVXQXNIb3BwcEZTZHdIUHpiK2xGZ09cL1wvNnJBODNXck5QVWhuR1dvVjRsNWNmUWZocjRkeUdIdzNZaWVoUHdYd2lDWnhyYUtiV0YzUHlJc3crSzh4YkFpSEMzMGJkdklVUnE4dkI3MWhkcVJ5NDh6bDZKc2JidDdVVWR1emVxZmZLRk9hSFZRQmZudlwvRkZrdjJGMWJWSWExZkdVUVZUbVJ3QXA4K2RHaVNWMXhzRlJUTjJYXC93MSt5TXZkMStDSmw2WTRzQU1pV3U2N0ZoZlpRaWhnS0FQOFNMdERVOGRIN1lBZFBLcEZhWlwvRWUyODhwZz09IiwibWFjIjoiNDgyZTRiNDg4OTYwZjQ2Yzk4OTJlMWNjNWMxMTUyZGY5MTEwYWFkZGQxYTlkZDMzODNhNTU3YWE5NmE3YzUxMCJ9
eyJpdiI6IndEZFh2NHk0MVcweUVGeHArRDJ2eUE9PSIsInZhbHVlIjoiekhFSzF5V1wvYWpEVlwvcHpPdnNabVdGQVoxMUdoQVRqaW9zYkU2UG9DT2E2dTBiT3Y1ZTNXekVFS1RjQWRneTA1eHQrK3Q3cGh4N055XC9XOVBwZGVoclNQTVhMT3RIdDl6Zm5WNlZDVkZiRzVwNnRYZ3NvdDV5ZTFUdlNYVkYxbFZHRFNqaFRJN25QbjEreW1iYzNscVM0VW5RUTc1SWNzbmJLcFpXdU9GWFwvMVZrNTgxeHlCMVNUMVQ5eVJTRWZMUGw5cTI5SFR6bFpTMW4zMGg2ZGZvcytDd3FmOTJEcTdSNjlPZTYxN2dCOVYxM3VcL2dEUnIyeGFrU0RlbFFmVW5XWTZwZ242QUJYTnRNQ3BKOHdXeStXNllpeHlIUnhySEZRMnZma3dzVFRxWVhQZEpzQkJhYUlPOGhRREJNRVhudno1QzNzbDdcL2JkeGJUSkc1ZzBJNDVyelp3emh0TmtOVVFzNGk2OGpMbHowPSIsIm1hYyI6ImE3MGI5M2QyZGZiY2IyMmM1MzViMzFkYTJjZDM5MDEzNGYwMTk4M2UzNTY3OWU0NzUwOGY5NjU3Zjg4NjQ3NWUifQ==

Đột nhiên, Chiến Tùng Lâm nghiêng người, dùng sức cắn một cái lên gương mặt xinh đẹp, mềm mại của Ngụy Nhiếp Linh .

Ads
';
Advertisement
x