Yêu Đương Với Bạo Vương - Phong Nguyệt (full)

CHƯƠNG 8: ĂN CHUNG BÀN 

"Cô cô cô! Miệng lưỡi sắc bén! Lòng dạ rắn rết!" Người kia phẫn nộ, chỉ là kết hợp cùng với động tác thì lại càng buồn cười.

"Cảm ơn đã khen." Ngụy Nhiếp Linh chắp tay cảm ơn.

Nam nhân nhảy dựng lên: "Thức thời thì mau đưa thuốc giải ra đây, nếu không ta sẽ không khách sáo đâu."

"Vậy ta phải xem ngươi sẽ không khách sáo như thế nào." Ngụy Nhiếp Linh cười rất thiếu đòn.

"Cô! Cô! Cô! Quả nhiên nữ nhân và tiểu nhân đều khó nuôi như nhau!" Nam nhân tức giận đùng đùng, tư thế như muốn bổ nhào về phía Ngụy Nhiếp Linh , cô đang định phản kháng thì bị Chiến Tùng Lâm gọi lại.

Nam nhân mặc lễ phục thân vương, áo choàng ngọc và thắt lưng màu tím, tóc được cố định bằng chiếc vương miện bằng ngọc màu tím, trông rất khí phách và độc đoán.

"Vô Phàm , lui đi." Chiến Tùng Lâm lạnh lùng nói.

"Sư huynh, độc của yêu nữ này rất tà, đệ uống rất nhiều thuốc giải độc rồi cũng không có tác dụng." Vô Phàm hoa chân múa tay nói.

Ngụy Nhiếp Linh nghiêm mặt, chỉnh lại quần áo trên người: "Ngươi chuẩn bị một chậu giấm, ngâm nửa canh giờ là sẽ hết ngứa."

"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Vô Phàm  không tin lắm.

Ngụy Nhiếp Linh cười: "Hôm nay cho dù đã gặp thì sau này ta cũng ở Vương phi lâu dài, hoan nghênh tới chơi."

Ý cô là cô chạy trời không khỏi nắng, không đến mức phải nói dối hắn ta.

Vô Phàm do dự một hồi rồi quay đầu chạy nhanh ra ngoài như tên lửa.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Ngụy Nhiếp Linh và Chiến Tùng Lâm, cô nghiêng đầu quan sát hắn: "Vương gia, không phải ngài đang trừng phạt ta đấy chứ?"

Nhưng Chiến Tùng Lâm lại nói: "Trong cung có lệnh truyền hai chúng ta vào cung yết kiến."

Ngụy Nhiếp Linh cũng đại khái đoán được bây giờ cô và Chiến Tùng Lâm đã mang danh phu thê, đương nhiên phải vào cung cảm ơn một chuyến. 

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Ngụy Nhiếp Linh lại ôm bụng nói với vẻ hơi khó chịu: "Thần thiếp hơi đói rồi, không biết chỗ Vương gia có gì ăn lót dạ không? Thần thiếp ấy à, cái gì cũng được chỉ có điều không chịu được đói, hễ đói là sẽ đầu choáng mắt hoa và nói sai lời."

Nói rồi cô khẽ cười, để lộ tám cái răng trắng xinh.

Bàn tay đang đặt trên xe lăn của Chiến Tùng Lâm hơi nhúc nhích, sau đó hắn vẫy tay.

Chẳng mấy chốc, có thị vệ cầm theo hộp thức ăn đi vào, đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn.

Vì là đồ ăn sáng nên đa phần khá thanh đạm.

Ngụy Nhiếp Linh cũng không khách sáo, cô ngồi xuống tự múc cho mình một bát cháo hạt kê ánh vàng rực rỡ, uống một ngụm rồi hơi nhíu mày, nói với nam nhân ngồi cách đó không xa: "Có đường không?"

Chiến Tùng Lâm cố gắng kìm nén bản thân nhưng vẫn không nhịn được bảo: "Sao cô nhiều chuyện thế!"

Chưa nghe ai ăn cháo mà cần đường bao giờ.

Ngụy Nhiếp Linh vẫn nở nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn, bình tĩnh nói: "Không sao, sau này ngài sẽ quen thôi."

"…" Chiến Tùng Lâm quay đầu, không muốn nói chuyện với cô, cầm quyển sách bên cạnh tay lên bắt đầu đọc.

Ngụy Nhiếp Linh múc đầy một thìa đường rồi khuấy, sau đó bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Động tĩnh bên cạnh thực sự quá lớn khiến Chiến Tùng Lâm phải quay sang nhìn, thấy trong tay người nào đó đang bưng một bát cháo ngọc, nhưng đũa lại gắp đồ ăn trong đĩa dưa muối.

Động tác của Ngụy Nhiếp Linh rất phóng khoáng, chẳng giống danh môn thục nữ chút nào, nhưng cũng không thô thiển.

"Vừa mặn vừa ngọt, thật chẳng hiểu khẩu vị kiểu gì." Chiến Tùng Lâm nhỏ giọng nói.

Ăn sáng xong, Ngụy Nhiếp Linh chủ động đứng ra sau xe lăn, đẩy Chiến Tùng Lâm ra cổng.

Ngoài cổng có một chiếc xe ngựa tinh xảo xa hoa đang lặng lẽ đỗ ở đó, bốn con ngựa trắng cao khoẻ đứng ngay ngắn, trông bá đạo bức người hệt như chủ nhân của chúng.

Thị vệ đưa cả người và xe lăn lên xe ngựa, Ngụy Nhiếp Linh nối gót theo sau, còn chưa kịp ngồi lên đã bị một thị vệ giữ lại.

"Vương phi , xe ngựa của người ở phía sau, đây là xe chuyên dụng của Vương gia."

Ngụy Nhiếp Linh quay đầu lại quan sát chiếc xe ngựa này, từ bên ngoài không nhìn ra điều gì, nhưng bên trong được trải một tấm thảm nhung cừu dày dặn, xung quanh cũng được quấn bằng vải lụa mỏng, thoại nhìn là thấy thuộc loại cao cấp nhất.

eyJpdiI6ImJhUmtPM3ZQbTM4ZmRjUmVCWWZ4bEE9PSIsInZhbHVlIjoiWXU3dENZWlJ6NUVZeXBmXC9XeWVmSHhGaVdlUlRSd2o4OFdsejI4Wk5rUTJHN3FTRnRCREVkUGpqSk9FTzZWWG4rbnZtbGZwN25pam5PK2FIRjFWVHZMeSt5YnBhMWRcL2tKRWJVRnZvWWppSHJnUXB3QXhBdnM3cnVZUjNicm1NOE5xb0g5RGxnMlowK1wvSmhza3kwNUN0cmhPYUJrT2Nra3V5Ulp5ekpWcnBqTWdpMU1lWTErZVwvSjJrNkRXQ3VZUXZRcVRsSjU2UGk3ZjJjTUwrZzd0MmxlZWRwdnVaaUYrQ3VnSEwyb0NLNTdUTVR0cGZyRnU1QjRFc0RHMkdINnlZQndDWXZjb1NDcUVNZDl2WER1cHB3PT0iLCJtYWMiOiI5NDJhZTVmN2I3MzdjNGE1MDZjYWE3ZmJjMGRiY2Y1ZWM2ODkwYzU0NmM0YTY2MjE0NzAxMjE0NjcxNjVjODkxIn0=
eyJpdiI6Im15Y0I0N2lLZnMzZDVzV1pIN0t5MVE9PSIsInZhbHVlIjoiSTZTR09qSEJBcVI0NjNIT3I5MDNkMmlUVmI1Qk1panlnSDlsMjNMcHNNczZobUtZZ0Z3elI2RlQwNUNTVVBlTUMzTmxmcVdXSkYxTFc3TzMyWDd6VCs5RHhHXC9oK1EwK0FVUzhpUTRRMUJDVVIwQTVnZktSMW0yRjJzVmdyanEwYlwvOGFHMUVBMmNFaDROU2VubjlCdzVveUdSQytOUGtjZ2VlQ3NWVEtzdmIxUm9rS3pCd25FczNIYUllbkJRV1dGa3JuREFQdnpmeUV3OW5Sd2JCZ3NyQ1N1YklOWEFjV0dcL04zNHloVWp2emZ5dHFBczE0MkoyOThValwva1BkVCs0V0p1cXRtZ3NhVFNsNjVvK1l3M1EwZjFocWhmY0NPcmxIWnVSNHI0YllobGxYY2hoNWM4cHpcL0JiekhKMmtZUjlnT00wQVUyVlhDUVRoSUxKUTdDb212QWM0alFzVXRXTjVtUkQ0V25vWkRFOUpjSFNhODhDeVZCWTg1eHFzZnpIcVREZmc1MzU3Zm5palppNjZsSWNpTWFmTDZQTVo3UTU5anNRNkVHNWVXMGsyNEUzdXROTDBRbDBRQkNDc01uQVdHSE80WVVEaTBmNUxxT2RTUysxQT09IiwibWFjIjoiZTUwMmE2MzI1ZGNjNWE5YzZiMjdkYTQwODNjMmYwYzk5ZjA0Mjk2NGMwMDE4OGU5NDkxMTNiYWQ4NjRhM2Y0MCJ9

 

Ads
';
Advertisement