Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

Bạch Thu Di lườm cô: "Liệu mà đệm nhạc cho bổn công chúa cho ra hồn vào, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt." Nói xong, nàng ta bắt đầu hát. 

Phó lão phu nhân ngồi trên ghế cao nhìn thấy hết cảnh này, sắc mặt có chút không vui, đứa nhỏ Thu Di này đúng là bị chiều quá nên sinh hư rồi, thật vô lễ. 

Sau khi Bạch Thu Di hát vài câu, Ngọc Ý cầm sáo lên và bắt đầu thổi. 

"Rít!!!" một tiếng, cực kỳ chói tai. 

Sắc mặt Bạch Thu Di lập tức sầm lại: "Ngọc Ý, ngươi làm cái gì vậy?" 

"Thất công chúa đừng tức giận, ta đã nói với ngươi là ta không biết thổi sáo, ngươi lại cứ khăng khăng đòi ta đệm nhạc cho ngươi, ta chỉ có thể cố gắng thổi thôi, ta đang thử, ngươi tiếp tục hát đi." Ngọc Ý xin lỗi. 

Bạch Thu Di đảo mắt nhìn cô, tiếp tục hát, nhưng chưa hát được mấy câu thì Ngọc Ý đã thổi lên một tiếng sáo chói tai. 

Mấy người bên cạnh cau mày, vô cùng chán ghét và khinh bỉ. 

Ngọc Ý lại như thế không thấy gì, cô cứ thổi rồi lại dừng, dừng rồi lại thổi, một bài hát của Bạch Thu Di bị ngắt quãng nhiều lần, nàng ta rất tức giận. 

"Ngọc Ý, cái đồ ngu này, rốt cuộc ngươi có biết thổi không? Ngươi đã phá hư bài hát bổn công chúa dày công chuẩn bị rồi?" Bạch Thu Di tức giận không thôi. 

Vốn muốn khiến Ngọc Ý mất mặt bị mọi người cười chê, ai ngờ rốt cuộc lại hại bản thân cũng bị liên luỵ theo. 

"Ta đã nói với ngươi là ta không biết thổi, là Thất công chúa cứ khăng khăng muốn ta đệm nhạc cho, bây giờ bị mất mặt đương nhiên là phải mất mặt chung chứ." Ngọc Ý vô tội nói. 

"Ngươi!" Bạch Thu Di tức giận định giơ tay tát. 

"Thu Di, không được vô lễ." Ngũ công chúa Bạch Ngọc Chi ngăn nàng ta lại. 

Bạch Thu Di tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Ý, chỉ muốn băm nát cô thành từng mảnh, con nhỏ xấu xa đáng chết này nhất định là cố ý. 

Mọi người sững người, vô thức nhìn Vu Kì Thiên. 

Mà sắc mặt của Vu Kì Thiên lập tức trở nên lạnh lùng, vừa định ra tay, liền nhìn thấy cây sáo trong tay Ngọc Ý đập vào người Bạch Thu Di. 

"A, đau quá, Ngọc Ý, sao ngươi dám đánh ta?" Bạch Thu Di gào lên. 

"Có à? Ta chỉ tự vệ mà thôi, hẳn bệ hạ và thái hậu đều thấy rõ ràng, ta có làm gì Thất công chúa đâu, là nàng ấy tự muốn đánh ta mà." Ngọc Ý lập tức kể khổ. 

"Ngươi, đáng ghét?" Bạch Thu Di lại giơ tay. 

"Đủ rồi, thấy chưa đủ mất mặt à, đi xuống cho trẫm!" Hoàng đế ngồi trên cao tức giận mắng. 

Bạch Thu Di sợ chết khiếp, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy Hoàng huynh tức giận như vậy, mặc dù lòng không cam tâm nhưng vẫn đi xuống. 

Lúc này Ngọc Ý mới trở về chỗ ngồi của mình, làm bộ tủi thân: "Thế tử, có phải vừa rồi ta mất mặt lắm đúng không?" 

"Không hề, nàng đã làm rất tốt." Vu Kì Thiên khen ngợi. 

Mạc Thế Vân ở phía sau nghe thế, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Vu Kì Thiên thật sự mù rồi sao, đây không phải là trợn mắt nói dối à, cho dù là sủng thiếp cũng không đến mức vậy chứ. 

"Hoàng huynh, thần đệ có một đề nghị, chi bằng cho các cô gái có cùng tài nghệ biểu diễn cùng nhau, như vậy vừa tiết kiệm thời gian, vừa để cho mọi người biết trình độ mỗi người như thế nào, cao thấp ra sao," Ly Vương Bạch Tử Huân đề nghị. 

"Đề nghị hay đấy, tiếp theo di mẫu muốn xem cái gì?" Hoàng đế nhìn Phó lão phu nhân, cung kính hỏi. 

"Đánh đàn nhảy múa xem cả rồi, giờ xem thử mấy thứ văn nhã đi." Phó lão phu nhân trả lời. 

"Được, chúng ta bắt đầu từ làm thơ trước, tất cả những cô gái biết đọc thơ đều có thể tham gia" Hoàng đế nhẹ giọng nói. 

Tất cả các cô gái có mặt tại đây đều vui mừng khôn xiết, vốn tưởng rằng mình chỉ có thể biểu diễn một tài năng, nhưng bây giờ chỉ cần biết đọc thơ là có thể tham gia, tương đương với được mấy lần cơ hội biểu diễn, mọi người đương nhiên không muốn bị tụt lại phía sau, lần lượt đứng lên. 

Cả cái sân có mấy chục cô gái đứng, nagy cả Thượng Quan Hồng Vũ, Ngũ công chúa Bạch Ngọc Chi và Thất công chúa Bạch Thu Di cũng ở bên trong. 

Trên ghế chỉ còn lại có một cô gái đang ngồi, đó là Ngọc Ý, những người khác đều đi hết. 

"Ngọc Ý, sao ngươi vẫn ngồi đó? Thổi sáo ngươi không biết rồi, chẳng lẽ đọc thơ cũng không biết luôn sao?" Bạch Thu Di hống hách kiêu ngạo nói. 

Ngọc Ý khẽ nhìn nàng ta: "Công chúa nói rất đúng, ta cầm kỳ thi hoạ, thi từ ca phú, thêu thùa may vá, nữ công đều không biết, nếu không sao mọi người lại gọi ta là đệ nhất ăn hại chứ? Cho nên công chúa không cần gọi ta, ngài tự thể hiện thật tốt nhé." 

Để ngăn không cho có người cứ nhắm vào mình, nên Ngọc Ý nói không biết cái gì hết. 

"Đúng là đồ vô dụng." Bạch Thu Di khinh thường nói. 

"Bắt đầu thôi." Phó lão phu nhân điềm nhiên nói, kinh ngạc liếc nhìn Ngọc Ý. 

Bình thường cô gái nào không biết tài nghệ thì sẽ xấu hổ, lúng túng, bối rối, nhưng nàng ấy lại ngược lại, điềm tĩnh như không, nhàn nhã tuỳ hứng, điều này có phần thú vị, dù sao thừa nhận mình là đệ nhất ăn hại cũng cần có dũng cảm. 

Những cô gái khác sôi nổi đọc thơ, hoàng đế và thái hậu nghe xong rất hài lòng, hết lời khen ngợi. 

Còn Ngọc Ý đang ngồi trên ghế thì ăn uống say sưa, không biết ý tứ là gì, cảm thấy món nào ngon sẽ tiện tay đút cho Vu Kì Thiên một miếng. 

Vu Kì Thiên không những không chê, mà còn há miệng ăn. 

Sắc mặt Bạch Tử Huân bên cạnh sa sầm lại, trên trán nổi cả gân. Chết tiệt, ban nãy hắn ta đề xuất ý kiến này để khiến Ngọc Ý bị xấu mặt, nhưng kết quả lại thành người phụ nữ xấu xí này chim chuột với Vu Kì Thiên, thật đáng ghét. 

Nhìn Ngọc Ý đút cho Vu Kì Thiên ăn, ngực Bạch Tử Huân cảm thấy khó chịu bức bối, khó chịu không thôi, bực tức vô cùng. 

Những cô gái có mặt ở đây đều đọc thơ từ ca phú một lượt, Phó lão phu nhân nghe xong rất hài lòng, lúc này mới lui xuống. 

"Phó Thế tử tới!" Giọng vịt đực của thái giám hô lên, Phó Vệ Hằng từ bên ngoài đi vào. 

Hắn ta thân hình cao ráo, mặc một bộ đồ gấm màu trắng không nhiễm bụi trần, tóc mai rõ nét, lông mày sắc bén, làn da trắng hơn cả con gái, đôi mắt đào hoa lẳng lơ, đa tình lại lả lướt, trông vẻ rất phóng túng, không câu nệ, dung mạo anh tuấn, phong độ ngời ngời. 

"Chúc cửu mẫu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, cháu trai đặc biệt đi thăm thú bốn nước, sai người vẽ bức "Vạn Dặm Sơn Hà Đồ" này tặng cửu mẫu, hi vọng cửu mẫu thích." Phó Vệ Hằng cung kính hành lễ. 

Tùy tùng phía sau lập tức mở bức "Vạn Dặm Sơn Hà Đồ" ra, trong đó bao gồm địa chất địa hình, đồng bằng, đồi núi và sông ngòi của bốn nước, mênh mông, đồ sộ vô cùng. 

"Tâm ý của Hằng Nhi đúng là hiếm có, ta rất thích." Phó lão phu nhân hài lòng nói. 

"Cửu mẫu thích là được." Thấy bên cạnh Vu Kì Thiên vẫn còn một chỗ trống, Phó Vệ Hằng đi tới ngồi xuống, sau đó quay đầu chào hỏi: "Vu Kì Thiên, ta nghe nói ngươi đã lấy phu nhân rồi?" 

Trước đó, Phó Vệ Hằng đang đi du ngoạn bốn nước, không ở kinh thành, vì vậy chỉ nghe tin chứ không kịp trở về. 

"Ừ" Vu Kì Thiên nhẹ giọng đáp. 

Lúc này Phó Vệ Hằng mới chú ý đến Ngọc Ý đang ngồi bên cạnh Vu Kì Thiên, hắn ta sợ đến mức tay cầm ly rượu run lên, rượu đổ ướt cả nền, cũng không thèm lau. 

"Trời ạ, Vu Kì Thiên, đừng nói đây chính là phu nhân ngươi nhé?" 

eyJpdiI6Im10V3RnQ1BPWDU5dkU0ZVRNbmhZMUE9PSIsInZhbHVlIjoicVhpQXdLQXVcL1wvRWFLT295d0FZTjRBNXVpZFA5UzBXb3JWN25HQ0l3SFRwVUZJdENpMDN6S1liXC9STnA1ME5TZGdLNUgyQThHMnRDTWJySVRZanQwVW4yU3R5WXhZcXhIR3BrR1Btc1orSVI4WHpHYlhMRVpjRVRYRGpyZXNFTHBUZzhjRXBGNWw3cHhTS1hUVzdQWEVJeERVNllHWEVCWHZDaUlJcjFwc3Nzd2VTM1R5UUJtZGw3M2NOaFNLUTN4SHlhUjRWbGlNUFMrNDFNWnZGQVBhT0Z3TmcrRXNcLzNubFloUWl5MVpLUElJXC9wYkZSUGo2bkV2bHNzcTNpRFwvUFdsSE5PZkVISFduNlZKUE9oNXFBRWxJSEYwcDJaRFwvUlhBWkNoNWkzQ3BtZjdXVnRiSGFGdFlnSXM0U1NDVnNrVzRUMzg2MjZaSFFtbkYxYm5lQVNvQT09IiwibWFjIjoiNmM1YmQzMjMyZmE0YzM1YTY3YWM4ODIzYjRiMGMyMDg5Yjk4YzY1MWY0MDRiMjk3NWUxYjA3NzE0YTgxMTlhMiJ9
eyJpdiI6IjZSNWUrTTJneW9wbDFFNlhoNytZNkE9PSIsInZhbHVlIjoicmxEZ1wvckFVSDh6UTFrK2NWOWp0ZnFoM2xUXC9mQThTS2F4Y3YwczAzSktFbms5Qmk5RXJpTGQyY0hVeExxUDFZRE5tWFNodkdSSFpjaFFwR0dDODlReGFwUmEyaVFHUlZWZEF3WTZaaTlsM0Z6eVlqQzJlMTdaQ1ZsZ3JhSWplMnVncUZYTzRUR2daK2RrczcrUzBnS0p0UENsd0RpTDVlVzhLU2liT2FIRHFIMjJBWHdROXNjWFd3RmJ5NW02d2JWekhsc1A5clBFNjQrd253K3ZrRTRLOXlHUEhqQkFzRTNtMnJOcWYwVzVqZkVlb2ZqTXpUcXZ0M2FQYXh0eFFOY255a0VJWjlNZ2tQWUIrMXZzc3FzU1FtRVpNdVRuOFwvbkpQUkxIc1dIcDUxamhrbXRzOEM2MjNcL0R4OTg1UENaS3Y2TnNZSDluZ0xEa2FPelExWHVsQjlxVGFVRllNenVZZnZvU0tJd2lBUT0iLCJtYWMiOiJkMjg0MjdhYTc5NDgxZTRkMGExNWE3NWVjZWZmYWI4ODc5OWQ1OWMwOTMzZTQ1ZDQ3N2QzODJlYjE1YmIzYWE1In0=

"Vu Kì Thiên, ngươi tiêu tùng rồi, sau này đừng nói ta quen ngươi, nếu không ta biết giấu mặt vào đâu!" Phó Vệ Hằng liên tục khinh bỉ.

Ads
';
Advertisement