"Ta nhớ rồi, nhanh chóng ngồi xuống đi" Ngọc Ý cười hi hi, "Được." Tô Nhược Nhi đi đến chỗ ngồi của mình ở phía sau.
Mọi người vừa rồi còn tỏ ra khinh thường chán ghét Ngọc Ý, giờ khắc này bắt đầu bàn tán sôi nổi, đặc biệt là những nữ tử.
Vẻ mặt Tô Nhược Nhi trắng nõn trơn nhẵn, vô cùng mịn màng, chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể nhìn ra được, từ xưa đến nay nữ tử đều yêu thích cái đẹp, ai mà không hy vọng mình có được một làn da đẹp chứ.
Chỉ là vừa mới thôi các nàng còn đều khinh thường Ngọc Ý, đột nhiên hạ mình đi tới hỏi thăm đệ nhất xấu xí của Thiên Hòa quốc, thật sự là không bỏ mặt mũi xuống được.
Tâm hư vinh dù sao cũng không thắng nổi lòng yêu cái đẹp, vẫn có nữ tử đánh liều đi qua: "Ngọc tiểu thư có thể cho hỏi một chút, cô cho Tô Nhược Nhi dùng loại thuốc bôi hay là phấn mặt gì vậy?"
Lời này vừa ra, tất cả những nữ nhân khác đều sôi nổi nhìn qua, tất cả đều tò mò dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
"Đương nhiên có thể nói cho ngươi, là mặt nạ ta tự nghiên cứu ra, có thể làm trắng lại cấp ẩm, có thể loại bỏ sạm nám, còn có thể xóa mờ sẹo, loại bỏ các loại mụn, còn có tác dụng loại trừ các tơ máu– tóm lại rất nhiều tác dụng, là dược liệu ta đã điều phối để làm đẹp và dưỡng da, đúng bệnh bốc thuốc là được.
Mặt của Tô tiểu thư trước tiên sẽ dùng mặt nạ giải độc, sau đó lại dùng xóa mờ vết sẹo, cuối cùng dùng cấp ẩm làm trắng, mới có thể làm làn da có thể mịn màng như thế." Ngọc Ý kiên nhẫn giải thích.
Cô gái kia cũng không ngờ Ngọc Ý có thể kiên nhẫn như vậy: "Còn cần phải chú ý nhiều như vậy sao?"
"Đương nhiên, làn da của mỗi người là khác nhau, tất nhiên cũng phải dùng những loại không giống nhau rồi. Làn da của ngươi là thuộc loại trung tính, nhìn qua có hơi khô, vậy thì có thể dùng làm trắng và cấp ẩm. Thường xuyên dùng sẽ giúp làn da được dưỡng ẩm, còn có thể khóa ẩm cho da, như vậy mới có thể tăng tính đàn hồi cho da. Cho dù là phụ nữ ba bốn mươi tuổi dùng, không thể nói là có thể hồi xuân, ít nhất cũng khiến ngươi nhìn trẻ ra mười tuổi thì không thành vấn đề, con gái thì vẫn nên biết cách chăm sóc." Ngọc Ý trả lời.
"Vậy xin hỏi cô còn có không, bao nhiêu tiền, ta muốn mua được không?" Cô gái kích động hỏi.
"Thật ngại quá, loại mặt nạ kia làm ra rất phiền phức, trước đây ta làm đều là tự mình dùng, còn cho Tô tiểu thư nữa, nếu ngươi muốn, vậy thì đợi sau này ta làm thêm một ít, nhưng giá cả sẽ không rẻ, dù sao nó có chứa mấy chục loại dược liệu." Ngọc Ý nói.
"Không sao cả, phiền phức như vậy đắt thì cũng đúng, chỉ mong Ngọc tiểu thư sau khi làm xong thì phải người nói cho ta một tiếng, ta sẽ đến mua ngay lập tức, ta tên Tần Diệp." Tần Diệp mở miệng.
"Được, Tần tiểu thư đã sảng khoái như thế, ta đây sẽ tặng ngươi một bí phương độc môn." Ngọc Ý cười nhạt nói, kề sát vào bên tại Tần Diệp cẩn thận nói.
Những người khác tức khắc đầy mặt tức giận, không vui vẻ, vốn đang muốn nghe xem là bí phương độc môn gì, kết quả người ta hai người lại lặng lẽ thì thầm, lòng mọi người đều ngứa ngáy khó nhịn, lại không dám nói gì cả.
"Bệ hạ giá lâm, thái hậu giá lâm, Phó lão phu nhân đến." Tiếng la như vịt đực của Tô công công truyền đến.
Mọi người lập tức đứng thẳng người, sôi nổi hành lễ.
Hoàng đế một thân long bào màu vàng rõ ràng, sắc mặt lạnh lùng, ngũ quan sắc bén, đường cong cứng nhắc, cả người lộ ra một cỗ uy nghiêm và lãnh lệ, cung kính đi bên cạnh thái hậu.
Thái hậu mặc một thân cung trang màu tím, khí chất cao quý, gương mặt hiền từ, giơ tay nhấc chân khí phách không thể khinh thường.
Dù sao cũng là bá chủ hậu cung một thế hệ, thành công đánh bại tất cả những nữ nhân khác trong hậu cung, há lại là hạng người hời hợt.
Mắt phượng của Ngọc Ý hơi hơi nheo lại, nhìn về phía Phó lão phu nhân đi sau cùng.
So sánh với hoàng đế và thái hậu chính trang uy nghiêm, hôm nay Phó lão phu nhân mặc một bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng, tao nhã đoan trang, mà mạnh mẽ.
Phó lão phu nhân tuy rằng đã qua tuổi năm mươi, nhưng thân thể thoạt nhìn vẫn khỏe khoắn, mặt mày có bảy tám phần giống với thái hậu, nhưng khác với thái hậu uy nghiêm Phó lão phu nhân nhìn lão luyện và cởi mở, bước chân trầm ổn có lực, có thể thấy được là thường xuyên luyện võ.
Hoàng đế và thái hậu ngồi xuống, mọi người lập tức cung kính hành lễ.
"Tất cả bình thân, hôm nay là tiệc mừng thọ của di mẫu, mọi người cứ tự nhiên là được." Hoàng đế nhàn nhạt nói.
Một câu di mẫu, lập tức kéo gần quan hệ, cũng khiến tất cả mọi người biết hoàng đế tôn trọng Phó lão phu nhân cỡ nào.
"Đa tạ bệ hạ." Mọi người sôi nổi nhập tọa.
"Tỷ tỷ, hôm nay là tiệc mừng thọ của tỷ, ai gia chuẩn bị cho tỷ một phần đại lễ." Thái hậu mở miệng.
Đám thị vệ lập tức nâng lên một pho tượng bằng san hô đỏ, hơn nữa pho tượng kia còn là điêu khắc hình Bồ Tát, trong suốt như pha lê, vừa thấy chính là thượng phẩm. "Đa tạ thái hậu." Phó lão phu nhân cảm kích,
"Tỷ tỷ thích là được rồi."
"Trẫm cũng chuẩn bị thọ lễ cho di mẫu." Hoàng đế tặng một cây trường thương, đó từng là chiến tướng của Tôn lão tướng quân.
Phó lão phu nhân nhìn thấy cây trường thương kia kích động không ngừng, đứng dậy đi về phía cây trường thương kia: "Tôn lão tướng quân là ân sư của ta, tuy rằng ông ấy đã qua đời nhiều năm, nhưng năm đó ông ấy đối với ta có ơn tri ngộ ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng, lão nhân gia ông ấy năm đó đúng là dùng cây trường thương này."
Phó lão phu nhân cầm lấy còn máu vài đường, uy vũ khí phách, tư thế oai hùng, không hổ là nữ nhân anh hùng, mặc dù tuổi đã lớn, vẫn tinh chuẩn như vậy.
"Phó lão phu nhân này thật lợi hại." Ngọc Ý khâm phục nói.
"Phó lão phu nhân đã từng theo Phó tướng quân chinh chiến sa trường, cũng là người khiến tứ quốc nghe thấy phải sợ mất mật, tất nhiên là lợi hại." Vu Kì Thiên trả lời. "Ây da, Vu Kì Thiên ngươi này cửa lớn không ra cửa hông không bước mà cũng biết cái này à, thật hiếm thấy" Tứ hoàng tử bên cạnh bĩu môi.
"Sao ở đâu cũng không thiếu ngươi." Ngọc Ý trừng hắn một cái.
Tứ hoàng tử đột nhiên nhích về phía bên cạnh: "Ngọc Ý, vừa rồi ngươi nói loại mặt nạ kia, nếu không hai ta cùng nhau hợp tác, vừa vặn trên danh nghĩa bổn hoàng tử có một cửa hàng son phấn, bổn hoàng tử bỏ nhân lực và vật lực, ngươi chỉ cần lo phối dược và nghiên cứu chế tạo thế nào, tiền bán chúng ta chia đôi, à không, bốn sáu." "Ta không rõ tất cả lợi nhuận ta có thể thu vào, vì sao phải chia tiền cho ngươi?" Ngọc Ý trừng hẳn một cái.
"Lời này của ngươi, trên danh nghĩa Vu Kì Thiên chỉ có tửu lâu trà lâu, ăn uống ngươi đặt ở tửu lâu còn có thể, loại mặt nạ này nên đặt ở đâu, nếu không thì chia bảy ba, ngươi bảy ta ba." Tứ hoàng tử đề nghị.
Không đợi Ngọc Ý trả lời, vẻ mặt Bạch Tử Huân lạnh lẽo đen sì: "Lão tứ, gần đây ngươi rất rảnh sao?"
"Ta rất bận, nhị ca huynh không phải bảo ta cùng huynh điều tra chuyện du thuyền sao, ta rảnh chỗ nào." Bạch Chiến bĩu môi.
"Làm ăn buôn bán cũng phải chú ý con đường, nếu không thể chia đều lợi nhuận, chẳng phải là bị người khác nắm mũi dắt đi sao, đầu óc ngươi bị bóp nghẹt rồi sao, ngươi đây nào phải hợp tác chứ?" Bạch Tử Huân hừ lạnh một câu.
Lời này, rõ ràng là đang nói Ngọc Ý.
Ngọc Ý nhướng mày nhìn về phái Bạch Tử Huân: "Lời này của Ly vương nói không sai, ý tứ của hắn là ngươi không xứng hợp tác cùng ta mối làm ăn này."
Sắc mặt hoàng đế lạnh lùng: "Tứ đệ, hôm nay là tiệc mừng thọ của di mẫu, sao ngươi lại thất lễ như thế?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất