Những người khác đều đơ ra, còn tưởng theo Ngọc Ý có thể thắng, dù sao cô là nữ nhân của Vu thế tử, không thể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, sòng bạc này thật sự dám đắc tội với Vu thế tử, đây không phải tìm chết sao.
"Yên lặng xem." Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu.
"Vâng" Long Nhị lập tức im miệng.
Ngọc Ý cười ngại ngùng: "Lâu quá không chơi rồi, có chút lạ" Sau đó cô lại đặt vào vị trí tài.
Những người khác cũng đặt tài, kết quả lại thua.
Liên tiếp ba ván Ngọc Ý đều thua, mọi người đều trợn ngược mắt, vốn còn tưởng đặt theo Ngọc Ý có thể thẳng tiền, không ngờ cô xui vậy, ván thứ tư không ai đặt theo Ngọc Ý nữa, tất cả đều đặt ngược lại với cô, kết quả mọi người đều thắng.
Lần này tâm trạng của mọi người cuối cùng cũng tốt rồi, quả nhiên Ngọc Ý là người không biết chơi, vậy nên cũng không có ai theo cô nữa, tất cả đều làm theo suy nghĩ của mình.
Ngọc Ý thấy vậy, cũng không vội, cũng không tức, đặt bừa, có thua có thắng, chơi rất vui vẻ.
Vu Kì Thiên ở bên cạnh hơi nheo đôi mắt đen lại, khóe miệng cong lên.
"Thế tử, ngài có nên giúp phu nhân không?" Long Nhị nhỏ giọng nói.
"Không cần, nàng ấy chơi giỏi hơn ta" Vu Kì Thiên trả lời.
Ngọc Ý không phải là giảo hoạt bình thường, cô cố ý thua bốn ván, khiến mọi người tưởng cô không biết chơi, không có ai đặt theo cô, như vậy mới có thể giảm sự cảnh giác của nhà cái.
Đợi khi mọi người thất vọng, tự mình đặt cược, cô nhìn như đặt tùy ý, nhưng lần nào cũng là thắng hai ba ván to, cố ý thua một ván nhỏ. Lần nào khi thua cũng hét rất lớn tiếng, khiến người khác đều nhìn thấy, như vậy sẽ tạo ra một thế yếu.
"Sao có thể, ta thấy phu nhân thua rồi?" Long Nhị không hiểu.
"Đồ ngu, yên lặng xem đi." Liêu Tinh lườm hắn.
Long Nhị tức giận lườm qua: "Một thị vệ như ngươi còn dám xem thường ta, ta là người của phu nhân đó"
Một câu nói nhận được ánh mắt sắc như dao của Vu Kì Thiên bắn qua, Long Nhị lập tức rén: "Thế tử, ý của ta là ta là thị vệ của phu nhân, kiểu tử trung.
"Im miệng." Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu.
"Vâng"
Ngọc Ý chơi đủ rồi thì lại đổi bàn khác, giống chiêu vừa rồi, trước tiên thua liên tiếp ba bốn ván, khiến mọi người cho rằng cô không biết chơi thì cô bắt đầu có thắng có thua.
Ở bàn thứ hai, Long Nhị cũng nhìn ra chiêu trò của phu nhân, trong lòng khâm phục sát đất.
Phu nhân cũng quá gian xảo rồi, thì ta còn có thể chơi như vậy, Long Nhị coi như đã diện kiến.
Cả đại sảnh tầng một có bốn mươi năm bàn, Ngọc Ý chơi một bàn một lượt, cuối cùng thắng được một đống, lúc này mới thu tay.
Người đặt cược nhìn không ra cái gì, nhưng thời gian lâu dần, nhà cái và người hầu bàn sẽ phát giác, chưởng quầy sớm ở tầng hai nhìn thấy hết động tác của Ngọc Ý, không ngờ Ngọc Ý này lại giảo hoạt như vậy, giả heo ăn thịt hổ.
Đánh hết lượt, cô vậy mà thần không biết quỷ không hay thắng được mấy chục vạn lượng, quá âm hiểm, nếu để cô rời đi như vậy, trở về chủ sòng bạc chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.
Ngọc Ý chơi đủ rồi thì đi sang Vu Kì Thiên: "Thế tử, để chàng đợi lâu rồi, chúng ta về rồi, ta chơi xong rồi."
"Được." Vu Kì Thiên trả lời.
Hai người muốn đi về phía cửa thì lại bị chưởng quầy cản lại: "Vu thế tử và phu nhân hiếm khi tới một lần, chỉ chơi ở đại sảnh thì có ý nghĩa gì chứ, phu nhân có dám khiêu chiến tầng hai không?"
"Tầng hai sao?" Ngọc Ý tò mò nhìn qua.
Lúc này mới chú ý tới, tầng hai đặt mấy bàn cược, chỉ là bên trên không có ai.
"Phải, tầng hai là trọng điểm của sòng bạc bọn ta, cũng là ván khiêu chiến, bàn số một đánh thấp nhất một vạn lượng bạc, không có giới hạn, mỗi bàn về sau đều sẽ tăng lên. Mỗi bàn có ba cơ hội, chỉ có khiêu chiến thắng mới có thể khiêu chiến bàn tiếp theo." Chưởng quầy trả lời.
"Tại sao ta phải khiêu chiến, nghe thì thấy cũng không có gì hay ho?" Ngọc Ý hỏi ngược lại.
Sắc mặt chưởng quầy chợt cứng đờ, vội vàng giải thích: "Nếu có thể khiêu chiến thắng tám bàn đầu thì có thể gặp được thánh cược, đương nhiên cái này phải xem bản lĩnh của bản thân, có điều tới nay chưa ai từng thấy thánh cược"
"Thánh cược ghê gớm lắm sao, tại sao ta cứ phải gặp hắn?" Ngọc Ý lại phản kích.
Chưởng quầy suýt nữa ói máu, sao Ngọc Ý này không ra bài theo lẽ thường vậy.
Những người chơi khác đều ghé qua xem náo nhiệt: "Ngọc tiểu thư vẫn là đừng đi khiêu chiến tầng hai, kỹ thuật cá cược của ngươi thật sự không cần thua oan tiền" Một người
trong đó nói.
"Theo ta biết, người giỏi nhất cũng chỉ khiêu chiến được năm bàn, người đó cũng khiêu chiến ba lần mới thắng, có được năm mươi vạn lượng ngân phiếu" "Thánh cược xuất thần nhập quỷ, hiện nay cũng chưa có ai từng gặp, nghe nói hắn thắng khắp bốn nước không có đối thủ.
"Ta nghe nói nếu thắng được tám bàn đầu, cuối cùng không chỉ có thể gặp được thánh cược, còn có thể có được một trăm vạn lượng ngân phiếu làm thù lao.
Ngọc Ý nghe thấy người cuối cùng nói thì nhướn mày nhìn qua: "Chưởng quầy, có một trăm vạn lượng làm thù lao sao?"
"Phải, chỉ cần có thể vượt qua tám bàn đầu, bất luận có thể thắng được thánh cược hay không đều có thể có được một trăm vạn lượng" Chưởng quầy trả lời.
"Vậy mấy bàn đẳng trước có phải phải cược toàn bộ không?" Ngọc Ý hỏi ngược lại.
Loại chiêu trò này cô thấy nhiều rồi, tuy thù lao cuối cùng rất nhiều, nhưng đằng trước nếu bị lừa hết, căn bản không có tư cách thẳng tới cuối cùng.
Sắc mặt của chưởng quầy xẹt qua tia ngại ngùng, Ngọc Ý này sao cái gì cũng biết thế: "Phải, bàn thứ năm và bàn thứ bảy là phải đặt cược toàn bộ tiền tài, nhưng một trăm vạn thù lao cuối cùng, cái đó không phải con số nhỏ.
"Nếu nàng muốn chơi, vậy thì chơi thử" Vu Kì Thiên mở miệng nói.
Ngọc Ý nhìn sang hắn: "Nhưng mà thế tử, kỹ năng cá cược của ta quá tệ, sợ bàn số một cũng không qua được"
"Không sao, không thiếu chút tiền này." Vu Kì Thiên cưng chiều nói.
Mọi người ở bên cạnh nghe thấy thì đều đơ ra, lũ lượt cảm thán.
"Thế tử, cho dù ngài có tiền cũng không thể phá gia như vậy, đây chính là một cái động không đáy, đều là chiêu trò, không thẳng được ván cuối cùng đâu" Một người mở miệng.
"Không sai, người thắng năm bàn đó đã cược cả đời, cũng là ông lão 70-80 tuổi, phu nhân vẫn là đừng không tự lượng sức mình"
"Phu nhân à, ngươi vẫn nên bớt chút tiền cho thế tử đi, mau về đi"
Mọi người thảo luận rần rần, tất cả đều không đánh giá cao Ngọc Ý, dù sao cô vừa rồi cứ thua mãi, có thể nói là không có kỹ năng cá cược.
Vu Kì Thiên cũng đi lên theo, Long Nhị và Liêu Tinh bám sát đằng sau, nhưng người khác trong đại sảnh cũng không có chơi nữa, tất cả đều nhìn về phía tầng hai, đợi trò cười của Ngọc Ý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất