Art: Weibo @_不度_

Chương 97: Thôn Thần Y [07] Không cần phải chấp nhặt với một người đã chết

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trước đây mỗi khi cơn đau đầu kéo đến đều sẽ phải chịu giày vò một trận.

Nhưng lần này, giống như sau khi uống thuốc Mặc Khuynh đút cho, cơn đau chưa kéo dài được mấy giây đã biến mất. Là một người nghiên cứu về y dược, Giang Khắc không khỏi ngạc nhiên với hiệu quả nhanh chóng này.

“Đây là thuốc gì?” Giang Khắc ấn tay lên huyệt thái dương, hoài nghi hỏi.

Mặc Khuynh thấy hắn uống thuốc này có hiệu quả, trong lòng cũng yên tâm, ném bình thuốc cho Giang Khắc: “Chuyên dùng để trị chứng đau đầu của anh, lần này đừng có vất nữa.”

Giang Khắc tiếp được bình thuốc.

Bình thuốc nhỏ bằng sứ trắng, miệng bình đóng bằng một cái nút gỗ, hương thuốc bởi vậy mà có thể thoang thoảng truyền ra. Hắn nắm bình thuốc trong tay, cảm nhận được hơi ấm còn sót lại, không khỏi nắm chặt hơn.

Hắn nói: “Không vất.”

“Sao cơ?”

Mặc Khuynh còn chưa kịp phản ứng.

“…”

Giang Khắc không lặp lại, quay đầu đi, nhìn màn chiếu phía trước, như là không nghe thấy câu hỏi của Mặc Khuynh.

“À.” Mặc Khuynh phản ứng chậm nửa nhịp, hồi thần, nghiêng đầu nhìn hắn cười, “Vậy thì lúc nào cũng phải mang theo bên người đấy.”

“Ừm.”

Giọng mũi rất nhẹ.

Mặc Khuynh cố ý nhìn chằm chằm hắn, cười đến là đầy thâm ý: “Ồ.”

Giang Khắc không khỏi khẽ mím môi.

Không biết là từ khi nào, cảm xúc của hắn đã bị Mặc Khuynh dắt đi mất rồi.

Rất nhanh, Mặc Khuynh lại nói: “Thuốc đã qua điều chế, có thể lập tức hấp thụ, hiệu quả nhanh không có gì lạ. Cũng không có tác dụng phụ, anh có thể yên tâm dùng.”

Cô giống như biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Giang Khắc nhìn cô: “Cô chỉ biết là thi thoảng tôi đau đầu, làm thế nào đúng bệnh bốc thuốc?”

“Bắt mạch.”

Mặc Khuynh nói một thuật ngữ khá là huyền học.

(*) chắc kiểu như giờ Tây y phát triển quá mạnh, hầu như người ta không tin vào bắt mạch nữa nên mới gọi là huyền học

Giang Khắc nhiều năm chỉ tiếp xúc với Tây y, nghe được hai chữ này nhất thời ngẩn ra, mấy giây sau mới hiểu là cô đang nói cái gì.

“Thần kỳ thế à?” Giang Khắc nhíu mày.

“Thần kỳ thế đấy.” Mặc Khuynh chợt đưa tay ra, một chiếc châm mảnh xuất hiện ở đầu ngón tay, “Anh muốn thử trị liệu bằng châm cứu không?”

Giang Khắc dùng ánh mắt ngập tràn hoài nghi nhìn cô.

“Không tin thì thôi.” Ngón tay Mặc Khuynh khẽ cong, chiếc châm mảnh rất nhanh biến mất.

Đổi lại là người khác mời cô chữa bệnh, cô còn phải làm giá một phen. Cũng chỉ có hắn mới nhận được đãi ngộ này.

– – Chẳng qua là quá khứ mà thôi, Mặc Khuynh hiển nhiên đã quên mất mấy tháng này căn bản không có nổi một bệnh nhân xa lạ nào dám nhận trị liệu của cô.

“Thử xem.” Giang Khắc sau một hồi trầm ngâm nói.

“Chắc chắn chưa?”

Hai mắt Mặc Khuynh sáng lên. Bàn tay này của cô đã ngứa ngáy lắm rồi.

Mấy căn bệnh lặt vặt bình thường cô chẳng hiếm lạ, nhưng loại “nghi nan tạp chứng” như Giang Khắc, chính xác là thứ cô chờ mong…

Giang Khắc: “…” Bây giờ thì không chắc chắn nữa.

Nhưng mà, chuyện thần kỳ trên người Mặc Khuynh nhiều như vậy, cũng không thiếu một hai cái này. Giang Khắc không tin mình có thể vì một cái châm mà đi chầu tổ tiên, xả thân bồi quân tử một lần cũng không sao.

Mặc Khuynh lấy bộ châm cứu ra.

Châm cứu được cất trong một tấm vải bố, tháo dây, mở ra, từng chiếc châm được cắm vào tấm vải bổ, chỉ để lộ ra một nửa, thuận tiện lấy ra.

Giang Khắc ngồi trên ghế sô pha, sống lưng chợt lạnh toát.

Hắn hỏi: “Không cần khử trùng à?”

“Bộ này thì không cần.” Mặc Khuynh nói xong, giữa hai ngón tay chợt xuất hiện một lưỡi dao, cô dùng nó cắt lên ngón trỏ bên tay trái của mình, máu tươi theo đó chảy ra.

Giang Khắc chứng kiến một màn này, lông mày bất giác nhíu chặt.

Một khắc sau, Mặc Khuynh đưa tay quét qua tấm vải bố, lấy toàn bộ châm ra ngoài, tạo thành hình quạt ở tay trái. Sau đó cô để máu từ ngón tay vừa cắt kia chảy xuống châm, tiếp theo, chuyện ly kỳ đã xảy ra.

Máu tươi không trượt qua châm rơi xuống, mà cứ thế dính luôn trên đó, không quá lâu, máu tươi dần ít đi, cứ như đang bị mấy chiếc châm “nuốt vào”.

“…”

Tam quan khoa học của Giang Khắc thật sự…

Dù đã biết Mặc Khuynh từ một trăm năm trước đến, dù đã gặp một đêm kia Mặc Khuynh có đôi mắt đỏ rực và móng tay mọc dài, hiện tại, hắn vẫn bị một màn trước mắt dọa cho giật mình.

“Giải thích đi.” Ngoài mặt Giang Khắc vẫn rất trấn tĩnh, bình tĩnh nhìn Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh nói: “Không biết.”

“…”

Giang Khắc bày ra vẻ mặt “Tin mới lạ”.

Mặc Khuynh khẽ cười, thản nhiên nói: “Bộ châm cứu này và bộ dao giải phẫu trong truyền thuyết kia thật ra đều là do tôi làm ra. Hai thứ này, người thường dùng cũng có thể tăng hiệu quả ở mức độ nào đó. Nhưng nếu như thêm máu của tôi vào, còn có công hiệu “hồi sinh người chết”. Về phần nguyên nhân…”

Cô dừng lại, nhún vai: “Đã điều tra được một thời gian. Nhưng còn chưa kịp tra ra manh mối thì tôi đã ngủ say rồi.”

Giang Khắc cảm thấy không phải cô đang nói dối, bèn hỏi: “Chất liệu là gì?”

“Không biết.”

“…”

“Thứ này chúng tôi tìm được trong một ngôi mộ cổ, hình dạng ban đầu là một khối đá. Sau đó vì tình cờ, chúng tôi phát hiện nếu nó được thêm máu của tôi thì sẽ có hiệu quả trị liệu đặc biệt, nên sau đó mới chế tạo thành một bộ châm cứu và một bộ dao giải phẫu. Giang… có người đoán, nó không thuộc về thế giới này.”

“Tương tự như thiên thạch ngoài hành tinh?” Giang Khắc nghi ngờ hỏi.

“Không rõ.” Mặc Khuynh đáp, “Cũng không loại trừ khả năng này.”

Lời giải thích này khá tiếp cận khoa học, có thể khiến người ta thấy dễ tiếp nhận hơn. Huống hồ, lấy tình huống đặc biệt của Mặc Khuynh, dù xuất hiện thứ gì không thể tưởng tượng cũng không khiến người ta quá bất ngờ.

Đợi châm cứu đã hấp thụ hết máu, Mặc Khuynh nói với hắn: “Ngồi yên đó.”

“Tay cô…” Giang Khắc muốn xử lý miệng vết thương trên ngón tay của cô trước.

Nhưng mà, Mặc Khuynh xòe tay trái ra, máu từ vết cắt lúc trước đã ngừng chảy, miệng vết thương cũng đã khép lại, mắt thường có thể nhìn ra dấu hiệu phục hồi kinh người.

Giang Khắc không còn gì để nói.

Lần đầu tiên thử nghiệm châm cứu, Giang Khắc tận lực phối hợp, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, tùy cho Mặc Khuynh đâm hắn thành con nhím.

Chờ Mặc Khuynh hạ xuống cây châm cuối cùng, một cảm giác thoải mái không thể nói bằng lời ập tới, kèm theo là cảm giác mệt mỏi, Giang Khắc không kiên trì được tỉnh táo nữa, rơi vào ngủ say.

Hình như hắn đã có một giấc mộng dài.

Là một giấc mộng rất xa xôi không còn rõ ràng.

Giấc mộng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, trong từng mảnh nhỏ đó, đều có bóng dáng của Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh với dáng vẻ tám hay chín tuổi, cả người đều là máu tươi đứng trên núi xác, trên người cô cũng có vết thương, nhưng vẫn đứng thẳng, đôi mắt rất sáng, lại đầy vẻ đề phòng, như một con thú hoang chưa được thuần hóa.

Có người thì thầm ở bên tai hắn: “Người sống sót cuối cùng. Giữ con bé lại đi, để con bé lấy họ tôi, dùng thân phận em gái của tôi.”

Mặc Khuynh lớn hơn một chút, người đầy bụi đất, nằm trên che chắn cho hắn, một đám người đang không ngừng đấm đá lên người cô. Cô cắn răng, trong mắt đầy phẫn hận, còn có ánh nước, nhưng lại nhịn đến cùng không động thủ. Truyện Gia Đấu

Cô nói với hắn: “Tôi không giết bọn họ là muốn tin anh một lần. Hy vọng anh có thể chứng minh tôi đã làm đúng.”

Sau đó…

Từ một cô bé trở thành Mặc Khuynh đã trưởng thành, đoạn chuyển này càng lúc càng nhanh, hình ảnh chỉ giữ được mấy giây đã lại chuyển sang khung cảnh khác.

Giang Khắc bừng tỉnh.

Hắn nặng nề thở dốc, theo bản năng vươn tay lau trán, lúc này mới phát hiện trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Chậm chạp mấy giây, hắn nhận ra mình đang nằm trên ghế sô pha, vẫn ở trong phòng chiếu phim yên tĩnh thiếu ánh sáng. Mà hắn, toàn thân gần như ướt đẫm, tóc cũng ướt sượt, từng giọt mồ hôi lớn từ trên mặt trượt xuống, áo và sau lưng đã ướt sũng mồ hôi, có khi đủ để vắt ra nước.

“Tỉnh rồi?”

Bên người chợt có tiếng nói, giúp Giang Khắc hồi thần.

Mặc Khuynh ngồi bên cạnh, trong tay là tấm vải bố kia, cô đang cúi đầu, đặt từng cây châm vào trong.

Một giọt mồ hôi trượt qua hầu kết, Giang Khắc đưa tay gạt đi, lắng nghe trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch, hỏi: “Tôi vừa ngủ thiếp đi?”

“Ừm.”

“Bao lâu?”

“Nửa tiếng.” Mặc Khuynh đã cất châm xong, cuộn tấm vải bố lại, thuận tiện hỏi, trong giọng nói mang theo thăm dò, “Có cảm giác gì không?”

Giang Khắc mím môi.

Chờ một lát, Mặc Khuynh lại hỏi: “Có không?”

Có không?

Có.

Hình như hắn đã thấy được quá khứ của Mặc Khuynh và Giang Diên, thứ ký ức lẽ ra không thuộc về hắn kia giờ khắc này không hiểu sao lại xuất hiện, khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Mặc Khuynh, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra cô đặc biệt.

Nhưng hắn thì sao?

Hắn có phải là người bình thường không?

Một lát sau, Giang Khắc giương mắt, thấy được ánh mắt mang theo mong chờ của Mặc Khuynh, tức thì bình tĩnh mà quả quyết nói: “Không có.”

“Thế à?” Mặc Khuynh có vẻ hơi thất vọng.

Giang Khắc hơi do dự, nâng tay, nói với Mặc Khuynh: “Cơ thể thoải mái hơn một chút.”

“Bình thường.” Mặc Khuynh không có hứng thú với cái này, khoát tay, “Anh đi tắm đi.”

Giang Khắc đứng dậy, lúc đi ngang qua Mặc Khuynh thì dừng chân, hắn sửa lại ống tay áo, rũ mắt nhìn Mặc Khuynh, từ tốn hỏi: “Cô châm cứu cho tôi, là đơn thuần muốn chữa bệnh thôi sao?”

“Mục đích đúng là không quá đơn thuần.” Mặc Khuynh không che giấu, thẳng thắn, “Nhưng anh không cần đặt trong lòng.”

Lời nói nhẹ như không.

Ai có thể không đặt trong lòng chứ?

Giang Khắc cảm thấy con người Mặc Khuynh ở phương diện nào đó cực kỳ vô tình.

Hắn xoay người ra ngoài.

Lần này Giang Khắc tắm mất hai tiếng. Chờ hắn quay lại phòng chiếu phim, Mặc Khuynh đã nửa tựa người vào ghế sô pha ngủ.

Cô đắp một cái chăn trên đùi, nhắm mắt ngủ say. Màn chiếu phía trước đang chiếu một bộ phim điện ảnh về chủ đề phiêu lưu, tình tiết phim mạo hiểm kịch tính, phim liên tục chuyển cảnh, ánh sáng phát ra cũng theo nó biến ảo.

Ánh sáng lay động trên khuôn mặt của Mặc Khuynh.

Giang Khắc im lặng nhìn.

Chợt, tiếng súng đoàng đoàng vang lên, khiến Mặc Khuynh từ trong giấc ngủ nông tỉnh dậy. Cô khẽ nhíu mày, mấy giây sau mới chậm rãi mở mắt, từ đôi mắt khép hờ, chuẩn xác bắt được Giang Khắc.

“Buồn ngủ à?” Giang Khắc hồi thần, chủ động tìm chủ đề bắt chuyện, muốn xua tan bớt bầu không khí ngượng ngập này, “Phòng cũ của cô vẫn để trống đấy.”

“Không cần.” Mặc Khuynh đáp, hỏi, “Hai tiếng nữa là sáu giờ rồi, anh muốn làm gì?”

Giang Khắc liếc bộ phim đang chiếu: “Xem phim?”

“Không xem.” Mặc Khuynh vuốt mấy sợi tóc bị rối ra sau, buồn chán nhìn màn hình, hỏi ngược lại, “Đắp người tuyết không?”

Giang Khắc: “Sao cô…” lại đặc biệt thích đắp người tuyết thế.

Giang Khắc nhớ đến người tuyết là ký ức không vui nào đó lại hiện lên.

Nhưng hắn cũng chỉ hơi do dự, cuối cùng vẫn không mất hứng, gật đầu: “Ừm.”

Bên ngoài tuyết rơi khá lớn, mặt đất đã đọng lại một tầng tuyết dày, thừa thãi cho bọn họ “đắp người tuyết.”

Mặc Khuynh rõ ràng là thân kinh bách chiến, không sợ lạnh, kỹ thuật điêu luyện, chẳng mấy chốc đã đắp được đại khái hình dạng. Giang Khắc bên cạnh chỉ hỗ trợ lấy tuyết cho cô đắp.

Tất bật một lúc, Giang Khắc lại đẩy một quả cầu tuyết tới, sau đó vỗ vỗ tay, nhìn người tuyết Mặc Khuynh đắp.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, máu huyết trong người lại trào lên, đè tâm tình xuống tận đáy.

– – Lần trước đắp một lần chưa đủ chướng mắt hay sao, lần này còn đắp hẳn một cặp.

– – Cô thật sự có chỗ dựa rồi nên không biết sợ là gì đúng không?

Mặc Khuynh đắp ra hai hình dáng người tuyết, đứng sóng vai, sau đó cầm một nhánh cây không biết tìm được từ đâu, đứng trước mặt hai người tuyết, chuẩn bị đi vào chi tiết.

Mặc Khuynh xử lý xong mặt mũi, nghiêng đầu, nhìn Giang Khắc đứng bất động một bên, nói: “Đi lấy hai bộ quần áo.”

Giang Khắc đứng trong gió tuyết, nhìn mảnh sân rộng lớn, ngắm tuyết rơi không có gì mới mẻ: “Không đi.”

Mặc Khuynh lại nói: “Thế thì anh giúp tôi xử lý người tuyết.”

Giang Khắc liếc nhìn hai người tuyết kia, lời lẽ đanh thép: “Không.”

“…”

Không hổ là đại thiếu gia, kêu hắn làm chút việc cũng đến là khó.

Mặc Khuynh lười nhờ hắn nữa.

Một lát sau, Mặc Khuynh thấy Giang Khắc đi vào nhà, bèn gọi lại, hỏi: “Đi đâu đấy?”

“Uống trà, sưởi ấm.” Giang Khắc ném lại mấy chữ này, bước chân nhanh hơn.

“…”

Mặc Khuynh nhìn theo bóng lưng hắn, cũng không thèm tính toán, tiếp tục với hai người tuyết của mình.

Thời gian chậm rãi trôi.

Giang Khắc chờ trong thư phòng, tự rót cho mình một chén trà. Nhưng mà, chờ đến khi nước trà đã lạnh ngắt, hắn vẫn không động một ngụm.

Hắn không ra sân xem tình hình nữa, nhưng có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy Mặc Khuynh tự đi lên tầng, vào phòng ngủ của hắn — đoán là tìm quần áo.

Phiền muộn trong lòng lại tích tụ thêm một đống.

Một màn đón năm mới, nụ hôn triền miên nóng bỏng, dáng vẻ xinh đẹp lại chân thật của cô, bao gồm cả giấc mộng đã bị hắn giấu đi kia, còn có thái độ không rõ ràng của Mặc Khuynh…

Rốt cuộc trong mắt cô, hắn là ai?

Hắn tự hỏi, rồi lại tự cười nhạo chính mình.

Còn cần phải nghĩ sao, cô và Giang Diên đã ở bên nhau mười năm, mà với hắn…

Huống hồ, mười năm chiến hỏa liên miên, mười năm nước mất nhà tan, mười năm đồng sinh cộng tử, những việc ấy, những ký ức ấy, hắn là ai mà đòi thay thế?

“Cốc cốc.”

Hai tiếng gõ cửa truyền đến.

Sau đó là tiếng của Mặc Khuynh: “Tôi đi đây.”

Dừng một chút, cô lại nói: “Không cần chấp nhặt với người đã chết.”

Giang Khắc không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cánh cửa.

Cửa không khóa, chỉ cần Mặc Khuynh muốn thì lúc nào cũng có thể mở cửa đi vào.

Nhưng Mặc Khuynh lại không.

Tiếng bước chân tiếp tục vang lên, mỗi lúc một xa. Trong một buổi sáng sớm yên tĩnh thế này, âm thanh đó càng trở nên rõ ràng hơn, bởi vậy mà cảm giác mất mát dường như cũng bị phóng đại lên gấp nhiều lần.

Mặc Khuynh đi rồi.

Xuống tầng một, mở cửa. Giống như lúc đến, không đi đường bình thường mà trèo tường ra ngoài.

Rất lâu sau.

Trời dần sáng.

Giang Khắc cầm chén trà lên, uống cạn dù đã nguội ngắt, sau đó mang theo tâm tình không thể nói rõ đi xuống tầng.

Nếu như có thể, hắn hy vọng không phải ra sân nhìn hai người tuyết kia.

Nhưng mà, hắn không đi xem, thì cũng không có nghĩa là chúng không tồn tại.

– – Trừ phi phá đi.

– – Dù sao người đã đi rồi, hắn có phá thì Mặc Khuynh cũng không biết.

Thở hắt ra một hơi, Giang Khắc mở cửa lớn. Bên ngoài đã tờ mờ sáng, bầu không khí u ám, ánh đèn trong sân ảm đạm.

Giang Khắc nhìn về phía hai người tuyết kia.

Một cái nhìn này, khiến toàn bộ khó chịu, bực bội, để tâm trong lòng lặn mất tăm không còn bóng dáng.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement