Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người - Mặc Khuynh

Ads

Art: Weibo @下一锅面

Chương 134: Nhánh 101 [16] Trị Ninh, chuyện xưa của Tống Nhất Nguyên

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh đứng ở đường lớn bên ngoài ngân hàng.

Không lâu sau, một chiếc xe con khá quen mắt dừng lại trước mặt. Vẫn có hai chiếc xe trước sau, nhưng không đi quá sát. Không quá lộ liễu, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Cửa sau mở ra, sau đó là tiếng của Cốc Vạn Vạn.

“Lên xe.” Cốc Vạn Vạn nói ngắn gọn.

Mặc Khuynh liếc cậu ta một cái, cúi người ngồi vào.

Ngồi xong, Mặc Khuynh đưa tay lên, muốn lấy cặp kính vướng víu xuống.

Cốc Vạn Vạn lại ngăn cản: “Đừng tháo.”

Mặc Khuynh nhìn sang.

“Nơi tiếp theo chúng ta cần đi, cô cải trang thế này vừa vặn luôn.” Cốc Vạn Vạn nói xong, đưa cho cô một chùm nho.

“Đi đâu?”

Mặc Khuynh đưa tay nhận chùm nho, tựa người về sau.

“Gặp một tên phá gia chi tử.” Cốc Vạn Vạn nói.

Mặc Khuynh liếc cậu ta: “Gặp rồi.”

“…” Cốc Vạn Vạn nghẹn ngang, lườm cô một cái, “Ôn Thường Xuân.”

“Liên quan gì đến cuộc thi?” Mặc Khuynh híp mắt.

Cốc Vạn Vạn nói: “Anh ta cũng sẽ thi.”

Dừng một giây, Mặc Khuynh chợt bật cười, giọng điệu kỳ quái: “Ngưỡng cửa của căn cứ số 08 có thấp đến mấy thì kẻ khác xem thôi cũng đủ rồi.”

Cốc Vạn Vạn nhìn cô chăm chú, nói: “Cô đi thi, là muốn đến tổng bộ?”

“Ừm.”

“Vậy cô từng tiếp xúc với người ở chi nhánh chưa?”

“Chưa.”

“Bảo sao.” Cốc Vạn Vạn nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế rộng rãi, bỏ vào miệng một quả vải đã được bóc sẵn, “Ngưỡng cửa thi vào nhân viên chính thức không cao, nhưng ngưỡng cửa để vào tổng bộ lại khó như lên trời.”

Mặc Khuynh hơi tò mò: “Giải thích đi.”

“Tổng bộ của căn cứ số 08 ở thành phố Đông Thạch, cô từng đến chưa?”

“Ừm.”

“Rất ít người có đúng không?”

Mặc Khuynh tỉ mỉ suy nghĩ, gật đầu: “Đúng là không nhiều.”

“Nơi đó mới là trung tâm của căn cứ. Nhưng mà người bình thường đều không biết.” Cốc Vạn Vạn nói, “Cái tên căn cứ số 08 cũng chỉ có nhân tài ở tổng bộ gọi.”

Mặc Khuynh hỏi: “Người ngoài gọi thế nào?”

“Trị Ninh.”

“Chưa nghe thấy bao giờ.”

“Hửm?”

Cốc Vạn Vạn có vẻ hơi ngạc nhiên, cẩn thận quan sát Mặc Khuynh, phát hiện không phải cô nói đùa.

Dừng mấy giây, Cốc Vạn Vạn tiếp tục nói: “Một doanh nghiệp nổi danh trong nước, phạm vi rộng lớn, đãi ngộ cao, thi vào tuy cũng khó, nhưng nếu vào được thì xem như là có được cái bát sắt(*) rồi.”

(*) ý là việc làm ổn định, lương lậu ngon nghẻ

“Ồ.” Mặc Khuynh nhướng mày.

“Nhưng mà hồ sơ cần có người đề cử, chờ thông qua xét duyệt mới được tham gia thi tuyển.”

“Ôn Thường Xuân thông qua phương thức này?”

“Đúng.” Cốc Vạn Vạn tiếp tục giới thiệu, “Người bình thường tiến vào Trị Ninh đều là vì một cái bát sắt, không biết sự tồn tại của căn cứ số 08. Mà người trong công ty sẽ là lựa chọn hàng đầu khi căn cứ số 08 cần tuyển người.”

“Một khi được đưa vào danh sách, sẽ trải qua kỳ quan sát bí mật kéo dài ba năm, sau khi thông qua, sẽ cho bọn họ một thân phận nhân viên ngoài biên chế.”

“Đương nhiên.” Cốc Vạn Vạn tạm dừng, biểu tình có hơi cạn lời, “Trong loại tình huống đó cũng không nhất định sẽ nói với bọn họ sự tồn tại của 'căn cứ số 08'. Còn phải xem biểu hiện trong ba năm trước đó, sau khi xác định bọn họ đủ điều kiện tham gia thi tuyển mới báo cho biết, kèm theo một vài điều cơ bản về căn cứ số 08.”

“Không phải bọn họ đã thi qua rồi sao?”

“Không giống.” Cốc Vạn Vạn nói, “Vào Trị Ninh, chỉ cần thi hai môn, dựa vào điểm để lên danh sách. Tiến vào căn cứ số 08, cần bốn môn. Hơn nữa mỗi môn phải trên chín mươi điểm, trong khi thang điểm là một trăm.”

Nói xong, Cốc Vạn Vạn liếm khóe môi do nói nhiều đã hơi khô, híp mắt nhìn Mặc Khuynh: “Cô thật sự không biết gì sao?”

“Ừm.”

Mặc Khuynh trả lời cực kỳ thản nhiên.

Lúc này, cố giả vờ là biết chỉ làm lộ hơn.

Hơn nữa–

Xem phản ứng của Cốc Vạn Vạn, trở thành nhân viên ngoài biên chế của căn cứ số 08, không chỉ có một cách là “tiến vào Trị Ninh.”

“Phục rồi.” Cốc Vạn Vạn nói thầm một câu, “Chắc cô là người may mắn được căn cứ số 08 trực tiếp lựa chọn.”

“Chắc vậy.”

Mặc Khuynh trả lời rất mơ hồ.

Xong, cô lại hỏi: “Người giống tôi có nhiều không?”

Cốc Vạn Vạn trả lời chắc chắn như đinh đóng cột: “Không nhiều.”

Cậu ta đang cố giấu cái sự ghen tị muốn chết.

Mười chín tuổi được tham gia thi tuyển, mục tiêu là “tổng bộ của căn cứ số 08”, ai mà không hâm mộ cho được?

Mặc Khuynh nói: “Văn Bán Lĩnh cũng tầm tuổi với cậu.”

“Cậu ta…”

Cốc Vạn Vạn vừa muốn trả lời, bỗng thấy kỳ kỳ.

Cô không biết Trị Ninh thì cũng thôi đi.

Thế nào ngay cả Văn Bán Lĩnh có vẻ cũng khá thân thiết với cô mà cô cũng không rõ?

Cốc Vạn Vạn nghi hoặc nói: “Không phải, cô biết đến căn cứ số 08 được bao lâu rồi?”

“Không đến một năm.” Mặc Khuynh trả lời thật.

“…”

Cốc Vạn Vạn hoàn toàn nghẹn lời.

Mặc Khuynh nhìn ra được tâm trạng của cậu ta, hỏi: “Có phải hơi may mắn quá không?”

“Quá quá quá may mắn luôn ấy chứ, cám ơn.” Cốc Vạn Vạn lịch sự nói.

Mặc Khuynh an ủi cậu ta: “Trong căn cứ của chúng tôi có một vị thủ lĩnh, cũng chỉ lớn hơn tôi ba tuổi.”

Cốc Vạn Vạn hỏi: “Vậy chắc chắn là từ bé đã ở trong căn cứ rồi?”

“Có khả năng.”

“Cô đúng là cái gì cũng không biết.” Cốc Vạn Vạn oán hận một câu.

Cậu ta vốn tưởng là Mặc Khuynh đi lại với Văn Bán Lĩnh như vậy, hẳn sẽ nắm được tình báo gì đó quan trọng, ai dè…

Cứ như cái bao cỏ.

Cốc Vạn Vạn đỡ trán, thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Văn Bán Lĩnh đúng là như thế. Lúc chín tuổi cậu ta đã được đội trưởng tiền nhiệm của đội 02 lựa chọn, sau đó trực tiếp mang theo bên người bồi dưỡng. Người như cậu ta, từ nhỏ đã tiếp xúc với căn cứ và nhiệm vụ, kinh nghiệm phong phú, sau khi quen thuộc hoàn cảnh rồi thì làm gì cũng dễ. Còn trẻ đã leo lên đến chức đội trưởng, cũng bình thường.”

“Ồ.”

Mặc Khuynh hiểu được.

“Còn người như cô, được căn cứ trực tiếp lựa chọn, trở thành nhân viên ngoài biên chế. Mà người như tôi…” Cốc Vạn Vạn nói, “Cơ duyên xảo hợp biết được sự tồn tại của căn cứ số 08, tìm cách trở thành nhân viên ngoài biên chế.”

Mặc Khuynh lắng nghe, bỏ một quả nho vào miệng.

“Cô học trường nào ở thành phố Đông Thạch?” Cốc Vạn Vạn bỗng hỏi.

“Trung học trực thuộc số một.”

“Vậy cô có biết Tống Nhất Nguyên không?”

Lâu rồi mới nghe thấy cái tên này, Mặc Khuynh vẫn kịp phản ứng.

Cô nói: “Biết.”

Cốc Vạn Vạn ném cho cô một ánh mắt đầy thâm ý, thậm chí còn thấp thoáng hâm mộ.

– – Rốt cuộc là nhân tài xuất chúng đến mức nào, bên người nhiều tài nguyên như thế cô lại không biết gì cả.

“Anh ta làm sao?” Mặc Khuynh hỏi.

“Tôi cũng chỉ nghe nói thôi.” Cốc Vạn Vạn đáp, “Lúc trước anh ta là đội trưởng ở nhánh Trị Liệu, sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà rời đi, sau đó muốn tiến vào nhánh Hành Động, bởi vậy mới bắt đầu lại từ nhân viên ngoài biên chế.”

Mặc Khuynh hơi ngạc nhiên: “Chuyện lúc nào?”

Tuy biết Tống Nhất Nguyên bị phế tay, trên người chắc chắn có câu chuyện xưa nào đó, chỉ là không ngờ tới…

Chuyện xưa của anh ta lại cũng phức tạp như vậy.

Chủ yếu là, Tống Nhất Nguyên nhìn thế nào cũng không giống một vị “đội trưởng.”

Cốc Vạn Vạn hơi trầm ngâm, đáp: “Đại khái là hai ba năm trước.”

Mặc Khuynh khó hiểu nói: “Đến giờ anh ta vẫn là nhân viên ngoài biên chế.”

“Đó, người như anh ta còn mất đến hai ba năm, mà cô lại không mất đến một năm.” Cốc Vạn Vạn khó mà tin được thò đầu sang, “Rốt cuộc là cô làm gì mới khiến căn cứ xem trọng như thế?”

Mặc Khuynh đặt chùm nho về đĩa, ngón tay bắn rơi giọt nước ở ống tay áo, nói: “Một thân bản lĩnh ai cũng không sánh bằng.”

Cốc Vạn Vạn: “…”

Tin cô mới lạ.

“Và còn,” thấy cậu ta không tin, Mặc Khuynh nghĩ đến thôn Trúc Xá, thế là chậm rì rì bổ sung, “Nhân mạch.”

“…”

Cốc Vạn Vạn mím môi.

Theo góc độ này mà nói…

Đúng là như vậy.

Tuy không tin Mặc Khuynh được di truyền y thuật của Y thánh, nhưng lấy biểu hiện của thôn trưởng Mặc, Mặc Khuynh tám chín phần có quan hệ huyết thống với Y thánh.

Huống hồ, bây giờ Mặc Khuynh là trưởng thôn của thôn Trúc Xá, dù chỉ là cái bao cỏ, thì động ngón tay một cái, ra lệnh một tiếng, cũng có thể làm cho giới Trung Y to lớn kia rung lắc.

“Còn cái kẻ đoản mệnh là cậu,” Mặc Khuynh đưa tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Sao cứ nhất định muốn tiến vào căn cứ?”

“Tôi…”

Cốc Vạn Vạn dừng lại.

Mặc Khuynh ung dung nói: “Dù có vào được rồi, nhưng lại chẳng làm được gì cả, lãng phí mấy tháng tiền lương của căn cứ rồi xuống chầu Diêm Vương.”

“Cô có biết lựa lời hay mà nói không thế?”

Cốc Vạn Vạn sớm đã quen coi thường hết thảy, suýt chút nữa vẫn bị Mặc Khuynh chọc cho giận hộc máu.

– – Với cái miệng lưỡi này của Mặc Khuynh, dù có ghê gớm thế nào thì cũng vô dụng!

Mặc Khuynh liếc cậu ta một cái: “Vậy cậu nói đi.”

“Xì.”

Cốc Vạn Vạn không nói nữa.

Cậu ta vốn định moi móc ít tình báo, kết quả bản thân lại biến thành người thuyết giáo cho cô, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô.

Cậu ta cầm một chai nước lên, uống liền mấy ngụm nước. Ném sang một bên, sau đó vòng tay trước ngực, bày ra dáng vẻ “từ chối nói chuyện.”

Nhưng, chờ cậu ta ra vẻ xong, Mặc Khuynh cũng đã không còn tâm tư tán gẫu nữa, đang bận rộn trả lời tin nhắn của Văn Bán Lĩnh rồi.

Cốc Vạn Vạn: “…” Được lắm.

***

88: 2 chương phúc lợi chúc mừng 4k5 lượt bình chọn wattpad kkk~~~

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement