"Sợ hãi? Ta việc gì phải sợ hãi? Ngươi cho rằng mình đã vô địch thiên hạ rồi sao? Kẻ mạnh chân chính, ngươi chưa từng được diện kiến. Ngươi hoàn toàn không hiểu thế giới tầng cao nhất đáng sợ đến mức nào." Vương Khôn lạnh lùng đáp trả.
"Ồ, vậy sao?"
Lâm Phong dừng chân, đứng cách Vương Khôn chừng ba trượng. Dường như anh đã nghĩ đến điều gì đó, thần sắc hơi ngưng trọng, trong lòng âm thầm đề phòng.
"Ha ha... Xem ra ngươi là người thông minh, trong lòng đã có chút linh cảm rồi." Vương Khôn bỗng bật cười. Nụ cười ngạo mạn, vô cùng cuồng vọng...
Cảnh tượng này đến quá đỗi bất ngờ, khiến những người vây xem đều ngơ ngác không hiểu. Bởi lẽ, với uy thế hiện tại của Lâm Phong, anh hoàn toàn không cần phải phí lời với Vương Khôn.
"Lâm Phong, giờ ta muốn rời đi, nếu ngươi là người khôn ngoan thì đừng nên ngăn cản ta. Nhưng ta nó trước, chuyện này chưa kết thúc đâu. Người của nhà họ Vương ta, có thù tất báo." Vương Khôn liếc nhìn Lâm Phong đầy lạnh lẽo, rồi cứ thế ngang nhiên quay lưng bước đi.
Tốc độ của ông ta rất chậm, có vẻ cố tình làm thế, dường như tin chắc Lâm Phong không dám cản mình.
"Tao cho phép mày đi rồi sao?" Lâm Phong lạnh nhạt cất lời.
"Đừng tự lượng sức, gây ra nhân quả lớn. Chắc chắn không phải thứ ngươi có thể gánh vác." Vương Khôn nói đầy khí thế, vẻ mặt cực kỳ tự tin.
"Nhân quả gì cơ? Vương Đằng đúng không?" Lâm Phong cười khẩy đáp lại.
Lời này vừa thốt ra, trái tim của tất cả mọi người tại trường đều thắt lại, hơi thở trở nên dồn dập.
Vương Đằng?
Vị cường giả siêu cấp lẫy lừng, vô địch thượng cổ, người đầu tiên trong lịch sử được xưng tụng là có tư chất thành tiên?
Chính vì sự tồn tại của người này, nhà họ Vương vốn chưa được tính là danh môn, mới một bước trở thành một trong những thế gia mạnh nhất ở Linh Giới.
Nếu Vương Đằng thật sự xuất hiện, thì...
"Hỗn láo. Ngươi dám gọi thẳng danh húy của Thủy Tổ." Vương Khôn lạnh giọng quát mắng.
"Gọi danh húy thì đã sao? Cho tao thời gian, mày của ngày hôm nay chính là kết cục sau này của hắn.”
Thần sắc Lâm Phong lạnh lùng, sải bước về phía trước, vung tay tát thẳng vào mặt Vương Khôn.
Mắt Vương Khôn rách toạc, tức giận đến mức cả người run bần bật.
Ông ta không ngờ Lâm Phong lại ngông cuồng đến mức này, ngay cả Thủy Tổ nhà mình cũng không để vào mắt.
"Bốp..."
Lâm Phong tát mạnh vào mặt Vương Khôn, hất văng ông ta bay xa hàng ngàn mét, cơ thể nứt toác, tứ chi rã rời, máu tươi chảy đầm đìa, trông vô cùng thảm hại. Thế nhưng, đôi mắt kia lại càng trở nên lạnh lẽo.
"Lâm Phong, là ngươi tự tìm đường chết." Vương Khôn gầm lên giận dữ, trực tiếp tế ra một đạo pháp chỉ vàng kim.
Tấm pháp chỉ này là do Thủy Tổ Vương Đằng ban cho ông ta trước khi lên đường, đồng thời dặn dò rằng trừ phi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được sử dụng.
Ông ta biết Thủy Tổ đang ở thời khắc mấu chốt để đột phá, nên vừa rồi mới không muốn tiếp tục dây dưa, không ngờ Lâm Phong lại tự phụ đến thế, ép ông ta phải ra tay.
Ngay giây phút kế tiếp.
"Vút."
Pháp chỉ vàng lơ lửng trên trời cao, tỏa ra thiên uy mênh mông, khí tức thần linh quét sạch cả hiện trường. Vô số đạo vận và vân lý hiện lên, thần liên trật tự thiêng liêng đung đưa trên bầu trời, phác họa thành một đạo đồ tiên thiên.
"Ầm ầm ầm..."
Sấm sét cuồn cuộn, chấn động càn khôn. Từng mảng hư không lớn bị vặn vẹo đến mức vỡ vụn, một con đường được trải bằng ánh sáng Đại Đạo, trải dài từ sâu thẳm hư không vô tận. Đó là một nơi vô định, bao quanh bởi khí tức thần thánh, tựa như tiên cảnh.
Và lúc này, một bóng người cái thế đang tĩnh lặng khoanh chân ngồi tại đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất