"Bất kể khi nào, ngươi cũng phải nhớ mình là người của Yêu tộc… Năm xưa ngươi còn trẻ dại, từng rời bỏ tộc, chẳng lẽ nay ngioiw lại định đi vào vết xe đổ năm nào sao?" 

 

 

"Qua đây cho ta." 

 

Giọng Thanh Yêu Vương nghiêm hẳn. 

 

Nghe vậy, Rồng Ngốc im lặng. 

 

Một bên là tộc của mình, 

 

Một bên là bạn thân thiết của anh em chí côt của mình, hắn khó lòng quyết định. 

 

"Tiền bối Rồng Ngốc, người đi đi. Đừng bận tâm chúng ta. Bọn ta hiểu tấm lòng của người, sẽ không trách." 

 

Gia Cát Tiểu Minh gắng gượng nặn ra một nụ cười thê lương. 

 

Rồng Ngốc nắm chặt tay, vẻ mặt đau như cắt, trái tim tự do phóng khoáng của hắn chưa bao giờ khó chịu như lúc này. 

 

Chợt, hắn thả lỏng cả người, liếc Thanh Yêu Vương đầy áy náy, rồi chậm rãi nói với Lý Trường Sinh: 

 

"Ta từng bị đạo thương nơi chiến trường thượng cổ, ẩn mình vạn năm, không lâu trước đây mới khôi phục thương thế. Nay có thể tuỳ lúc nào bước vào Độ Kiếp Cảnh, dẫn thiên kiếp giáng xuống." 

 

Lời vừa dứt, 

 

Mọi người không ai không chấn động. 

 

Từ sau thời thượng cổ, nhân gian đã hiếm ai đặt chân được vào Độ Kiếp Cảnh. 

 

"Rồi sao?" 

 

Lý Trường Sinh nửa cười nửa không hỏi. 

 

"Ta yêu cầu các ngươi rời đi, nếu không ta sẽ dẫn thiên kiếp ngay bây giờ, các ngươi đừng mong dễ chịu. Thiên kiếp của Độ Kiếp Cảnh khủng khiếp thế nào, tin rằng các ngươi còn rõ hơn ta." 

 

Rồng Ngốc quyết liệt. 

 

"Cứ thử xem." 

 

Lý Trường Sinh bỗng cười lạnh một tiếng. 

 

Không ít Chí tôn đang vây xem nơi xa cũng nhếch môi cười giễu, như đang xem một tên ngốc. 

 

Thấy thế, Rồng Ngốc giằng co trong lòng chốc lát, rồi không còn do dự nữa, lập tức dốc toàn lực phóng thích khí tức của mình, thần quang chói lọi xuyên thẳng trời xanh. 

 

Trong chớp mắt, phong vân biến sắc, cuồng phong gào thét. 

 

Mây đen từng mảng lớn tụ dày trên đỉnh đầu, tràn ngập uy thế trời đất, chấn động đến mức ai nấy đều giật mình thon thót. 

 

"Thiên kiếp, thiên kiếp thật sự sắp giáng." 

 

"Mọi người mau rời khỏi đây, không đi sẽ bị vạ lây, phải cùng hắn độ kiếp." 

 

Trong đám đông có người hoảng hốt kêu lên. 

 

Nhưng đúng lúc ấy… 

 

Ầm! 

 

Vài vị Chí tôn cùng ra tay, mấy luồng khí tức khủng khiếp xông thẳng lên trời, chấn động cả trời đất, cùng ép thẳng lên tầng không, ép cho đám mây đen vừa tụ tan sạch. 

 

Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ. 

 

Ngay cả Rồng Ngốc cũng kinh hãi, chẳng hiểu đang xảy chuyện gì… 

 

Tuy sinh ra thời thượng cổ, lại từng theo chân các Chí Tôn Thượng Cổ, nhưng so với tuổi đời của Yêu tộc, hắn vẫn còn trẻ, rất nhiều chuyện hắn chưa đích thân trải qua. 

 

"Ngươi tưởng bọn ta là mèo chó gì sao? Chúng ta đều là Độ Kiếp hậu kỳ, mỗi người đã khai mở con đường của riêng mình, nắm được đạo quả riêng, đến Thiên đạo cũng có thể đối kháng. Có bọn ta ở đây, ngươi nghĩ Thiên đạo có thể vì ngươi mà giáng kiếp ư?" 

 

Lý Trường Sinh cười lạnh. 

 

"Thôi, đừng phí thời gian nữa. Ta không muốn nhìn một bầy ngu dốt bày đặt khoe trí khôn ở đây." 

 

Vương Khôn mặt không cảm xúc. 

 

"Vậy thì giết sạch đi." 

 

Lý Trường Sinh hờ hững gật đầu. 

 

Giây tiếp theo, Rồng Ngốc đã bị một luồng năng lượng vô hình hất văng, rơi ầm xuống đất, bụi tung mù mịt. 

 

"Chuyện hôm nay không liên quan đến Thần tộc. Hai đại thế lực của Linh giới liên thủ, chỉ đến vì Lâm Phong." 

 

"Lâm Phong không có ở đây thì lấy các ngươi tế đao. Muốn trách thì cứ trách tên Lâm Phong kia.” 

 

Lý Trường Sinh như thần linh giáng thế, mặt lạnh như băng, sát khí trên người gần như ngưng thành thực chất. 

 

Gã không do dự, định đại khai sát giới, giết sạch tất cả những ai có liên can tới Lâm Phong trước mắt, rồi lại đi tìm Lâm Phong. 

 

Cách đó không xa, Chí tôn của Thiên Sứ Thần tộc, Ám Duệ Thần tộc, Hải Thần tộc… đều lạnh lùng đứng nhìn, có người ra tay thay họ, bọn họ đương nhiên vui vê đứng ngoài xem. 

 

Đúng lúc này… 

 

"Giết ai thì kệ các ngươi, nhưng hôm nay ta muốn dẫn một người đi." 

 

Một giọng nói lạnh như sương vang khắp toàn trường. 

 

Mọi người đồng loạt nhìn sang, 

 

Chỉ thấy một cô gái váy trắng phấp phới, đi chân trần, đạp hư không tới. 

 

Cô ta có dung nhan tuyệt thế, khí chất cao quý, tựa tiên giáng trần, khiến bao người tại chỗ thoáng ngây ra. 

 

"Là chị đẹp kia." 

 

Tiểu Luyến Luyến hơi kinh ngạc. 

 

Con bé không xa lạ gì với Thánh nữ Dao Quang, trước đó từng gặp cô ta vài lần, do chuyện của ba mà cô bé cứ nghĩ Thánh nữ Dao Quang là hồ ly tinh định quyến rũ ba mình. 

 

"Là cô ta…" 

 

Lý Trường Sinh nhìn người phụ nữ tuyệt sắc bước tới, khẽ nhíu mày, tận sâu đáy mắt lướt qua một tia kiêng kỵ khó ai nhận ra. 

eyJpdiI6IlZoQzRnMzNxQmJ2NWh1OGMrelZkb1E9PSIsInZhbHVlIjoiV25FZElXTHppVStEOTRUT2pYWFFla09ERFZJZDhMYVloUkF3VzdDRm1vZFNuMVZhUDBJeWtDQXhHcEFUNmpcL28iLCJtYWMiOiI5N2Q5MGQ3NTNkYWMwYzI3NmNkNjM5OWJkMGNlMGYyNTgzMjNkZDQ4YTRlZDFmYmMzZGIwMjJiNjIxNWM1MmY3In0=
eyJpdiI6ImFrWFdcL2dXK2JmZFlCRlJ0T0V6bGVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVVcitwZFdma2djQ29yMWx4RnFPbUZrRjJcL1N4NGpjWVBKTWRqaTRJSEJ2QnBzSDVobm56Z3l2cXBqbTQ1U3FkYUUxQzFYMFZBYkNxUWJKa2ZMY09LQmZybUNvaGl1UDhycVFpOVY4a0prWGw4OE9MRnl1R0RDZmZcL21uU0tVNUJBXC9JN0RpQ0JYT2p0QUtSdVBCRWo0dEZcL2ZkdTFibjRuTkQwZlF1OTg1TFZHaWlpQUVNK3I5UE9zNjNpOGx5T1JieU1iTEgxVEdydmExR0p6QTloMm9CUFJDV0tLVk4yY2Y4NVgweHlENzJzOGNMXC9xcm9wRUVLZ3RuRStUK3hpREVoeWNLNnQ3SWErd0FTZzlQQkpuQVdweGl0ekVESWMwazNrcEJic3V3SU1QRjBcL0FheEUyOHNZZldaZE9kdXhtIiwibWFjIjoiYTAyYTUxZjM5MTNlMjYyNzMzNTFlNDA2YTkxMjA0ZWRiNTM1ZWI1OGVjNDBlMWFmYTc1MTk0YTE1YTM3YTI5YSJ9

Ads
';
Advertisement
x