Ầm!
Ánh sáng Đại Đạo xé ngang bầu trời, hung hãn đánh thẳng lên người Lạc Thiên.
Phụt!
Lạc Thiên phun máu thành dòng, cả người như diều đứt dây bay văng ra xa rồi nặng nề rơi xuống đất, là cường giả của Thiên Sứ Thần tộc, sở hữu mười cánh, vốn có sức mạnh đủ để nhìn xuống thiên hạ, thậm chí tương lai còn có thể xông pha Tiên Lộ, thế nhưng lúc này lại sắp ngã xuống nơi đây.
“Ta không cam lòng!”
Mái tóc vàng của Lạc Thiên rối tung, hắn ngửa mặt lên trời gầm thét, gương mặt tràn đầy vẻ bất khuất.
“Ta vốn vô địch, nếu không phải mấy lão cổ đồng kia ra tay, ai có thể hại ta? Thế mà lại bị một âm mưu lớn Băng Tuyết Nhất tộc của các ngươi chôn vùi ta… thật quá uất ức…”
Máu tuôn trào khắp người Lạc Thiên, làn da bên ngoài nứt toác từng đường ghê rợn.
Đây là một dấu hiệu vô cùng đáng sợ, nghĩa là năng lực hiện tại hắn đã hoàn toàn không thể kiểm soát hay chữa lành vết thương của mình nữa…
“Âm mưu hay không âm mưu gì? Thắng thắng làm vua, thua làm giặc! Năm xưa chẳng phải chính Thiên Sứ Thần tộc các ngươi đã nói câu đó khi tàn sát tộc nhân Băng Tuyết chúng ta sao?”
Đại Tế Ti áp sát đầy uy thế, lớp da người rỗng tuếch khoác trên mình áo choàng trắng thánh khiết, nhưng vẫn rung lên xào xạc giữa không trung, trông vừa quái dị vừa rùng rợn.
Đây không còn là một sinh linh sống, mà giống như một con quỷ bước ra từ địa ngục…
“Chết đi.”
Giọng Đại Tế Ti lạnh như băng, ông ta tung ra một thuật pháp khủng khiếp đánh thẳng vào Lạc Thiên, bắn tung từng đốm tinh quang khắp trời.
“Ư…”
Khi ánh sáng tàn lụi, cả người Lạc Thiên cứng đờ, miệng phát ra tiếng gầm tuyệt vọng, cơ thể nứt nẻ, mười đôi cánh sau lưng cũng đang dần tan biến.
Hắn sắp ngã xuống rồi.
Thương thế bùng nổ triệt để, hủy diệt thần hồn, phá nát đạo thể của hắn…
Thấy cảnh này, những kẻ còn sót lại sắc mặt đầy kinh hãi, một cường giả đỉnh cấp sắp gục ngã, điều đó đồng nghĩa cục diện đã định. Hy vọng sống sót của bọn họ gần như đã tan biến.
Đúng lúc ấy, Lạc Thiên dường như lóe sáng lần cuối trước khi tắt lịm, trong ánh sáng yếu ớt, hắn gượng đứng dậy, lấy từ sau lưng ra một chiếc lông vũ màu vàng.
Vù vù!
Chiếc lông vũ vàng óng rực rỡ, tỏa ra lực lượng thần thánh thiêng liêng, rõ ràng không phải vật tầm thường…
Đây là Bản Mệnh Chi Vũ của Thiên Sứ Thần tộc, thứ gắn liền với sinh mệnh từ khi sinh ra, còn quý giá hơn cả tinh huyết.
“Mẹ… con xin lỗi, con không thể quay về nữa…”
“Con đã thua… nhưng con không cam lòng. Nếu là trong thế hệ trẻ, con không hề thua kém bất kỳ ai…”
“Con vốn muốn cùng người xông pha Tiên Lộ, nhưng e rằng… sẽ chẳng bao giờ thực hiện được nữa…”
Lạc Thiên khẽ thì thầm với chiếc lông vũ vàng trong tay, giọng nói khàn đục như đang trút cạn nỗi lòng.
Giọng nói càng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng rời rạc… cho đến khi toàn bộ cơ thể hắn đột ngột sụp đổ, hóa thành vô vàn điểm sáng, tan biến trong thiên địa.
Và gần như ngay tại khoảnh khắc Lạc Thiên ngã xuống.
Chiếc lông vũ màu vàng lập tức bắn về phía tây như một mũi tên rời cung, tốc độ kinh người.
Sắc mặt Lâm Phong thoáng biến, lập tức vươn tay hóa thành bàn tay che trời muốn chặn lại, nhưng không ngờ chiếc lông vũ lại nhanh đến mức anh cũng không thể ngăn cản.
“Đây là Bản Mệnh Chi Vũ của hoàng tộc Thiên Sứ Thần tộc. Với thực lực hiện tại của chúng ta, không thể cản nổi.” Gia Cát Tiểu Minh nói.
“Nhưng nếu chiếc lông vũ này trở về được Thiên Sứ Thần tộc… sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.” Lâm Phong cau mày, mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Anh không biết mẹ của Lạc Thiên mạnh đến mức nào, nhưng chỉ một câu “xông pha Tiên Lộ” đã đủ chứng minh mẹ hắn là một cường giả kinh khủng, thậm chí cảnh giác có đã đạt tới ngang với lão già,
“Không cần lo, tất cả đều nằm trong kế hoạch.”
“Tiểu sư đệ, cậu cứ chuẩn bị tinh thần mà xem kịch hay đi.” Gia Cát Tiểu Minh nở nụ cười lạnh.
Nghe vậy, Lâm Phong đưa ánh mắt nhìn về phía cỗ quan tài đồng sâu dưới lòng đất. Nơi đó đã bị máu tươi tưới đỏ, càng lúc càng hiện lên vẻ yêu dị đáng sợ… Lờ mờ còn có thể nghe được tiếng tim đập rền vang từ sâu trong lòng đất vọng lên.
“Ngũ sư huynh, rốt cuộc bên trong chôn ai vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất