Ầm!
Chỉ thấy vạn luồng kiếm khí gào thét lao ra, hóa thành một thanh thần kiếm kinh thiên, chém nát hư không, phá tan mọi thuật pháp.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Sau một trận mưa ánh sáng, mọi thuật pháp đều tan biến, như pháo hoa rực rỡ nhất thế gian, sau khi bùng nổ trên bầu trời sẽ hóa thành tro tàn...
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong sân đều sững sờ. Không ngờ lại có người có thể đỡ được đòn tấn công của Đại Tế Ti của Băng Tuyết tộc?
Là anh.
Khi nhìn thấy Lâm Phong, lập tức có người chấn động. Làm sao họ có thể quên được thiếu niên yêu nghiệt, trước đó từng chém chết Vương Tề Phi và Thiếu miếu chủ?
“Tôi... tôi chưa chết? Hahaha, tốt quá rồi, tôi chưa chết.”
Ngô Cường sờ lên người mình, lập tức vui mừng khôn xiết.
Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, gã thật sự đã nghĩ mình sẽ cùng Tiểu sư thúc về chầu trời rồi, không ngờ lại sống sót.
“Là... anh...”
Lấy lại tinh thần, Ngô Cường lại một lần nữa kinh ngạc nhìn Lâm Phong, như thể vừa thấy mặt trời mọc từ phía Tây.
“Là anh đã cứu tôi.”
Trái tim Ngô Cường chấn động dữ dội.
“Anh Lâm.”
Ánh mắt Hiên Viên Chỉ Nhược đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
Cô ta đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Lâm Phong cứu mình. Nghĩ lại lần đầu gặp anh Lâm, bản thân ngạo mạn khinh thường, lời lẽ châm chọc, cô ta chỉ muốn tát cho mình một cái. Một người đàn ông xuất sắc như vậy, sao lúc đó mình lại mù mắt như thế?
“Lâm Phong.”
Ánh mắt Ngô Phong ngơ ngác thất thần.
“Cậu mau tránh ra, ta và đại sư huynh của cậu là cố nhân, không muốn cậu chết vì ta, ta sẽ thấy có lỗi với hắn.”
Tiểu sư thúc dù đã bị thương rất nặng, nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy muốn kéo Lâm Phong ra.
Lâm Phong im lặng không nói, đôi mắt sắc bén như kiếm bình tĩnh nhìn Tứ Đại Tế Ti đang vây tới. Một trận ác chiến, sắp sửa bắt đầu.
Bốn đại cường giả ra tay, đủ sức hủy thiên diệt địa, cho dù là anh cũng phải nghiêm túc đối mặt.
“Cứu tôi với, anh, nhất định anh phải cứu tôi…”
Ngô Cường cũng chẳng màng đến thể diện nữa, lao lên trước, ôm chặt lấy chân Lâm Phong, nói với khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Bốp!
Lâm Phong thẳng chân đá gã văng ra xa.
“Đúng là con chó vô dụng làm người ta ghê tởm.”
“Anh…”
Ngô Cường ôm ngực, trong mắt hiện lên một tia độc ác đầy oán hận.
Vù! Vù! Vù!
Lúc này, hiện trường bất chợt nổi lên một trận cuồng phong,
Gió Tây Bắc xen lẫn tuyết bay, sắc bén như dao, cứa đau rát cả má người.
Giây tiếp theo!
Ầm!
Một vị Đại Tế Ti ra tay, há miệng phun ra một vầng nhật nguyệt, hóa thành dị tượng tinh không rực rỡ, ép thẳng xuống Lâm Phong.
“Kiếm đến.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất