"Tác dụng lớn nhất của Băng Tuyết Chi Tâm là có thể áp chế Pháp Tắc Thiên Địa ở một mức độ nhất định. Dù là dùng để vượt qua Cửu Cửu Thiên Kiếp hay mang theo trên con đường thành tiên, nó đều là một món thần khí bảo mệnh. Cậu nghĩ sao?" – Thánh Nữ Dao Quang nhìn thẳng vào Lâm Phong bằng đôi mắt đẹp của mình. 

 

 

Lâm Phong trầm ngâm một lúc rồi cười nói: "Thánh vật của Băng Tuyết tộc đã biến mất lâu như vậy, e là không tìm lại được đâu!" 

 

"Đừng có giả vờ với ta, món thánh vật đó không phải đang ở trên người cậu sao?" – Thánh Nữ Dao Quang cười lạnh. 

 

Ánh mắt Lâm Phong trở nên sắc lạnh, anh vừa định nói gì đó thì thấy Thánh Nữ Dao Quang đột nhiên xoay người bỏ đi. 

 

"Yên tâm đi, nếu ta muốn, ta đã ra tay cướp từ lâu rồi! Băng Tuyết Chi Tâm tuy quý giá, nhưng đối với ta, tác dụng  của nó không lớn!" 

 

Nói rồi, cô ta dừng lại một chút và nói tiếp: 

 

"Nể mặt sư phụ của cậu, tôi có lời nhắc nhở thân tình, mau rời khỏi đây đi! Nơi này sắp biến thành một bãi tha ma, tất cả những ai ở lại đều sẽ bỏ mạng!" 

 

"Băng Tuyết tộc một khi đã quyết định khởi động Tứ Cực Luân Hồi Trận này, tức là họ đã lên kế hoạch cho mọi thứ… Không một ai có thể thoát khỏi kiếp nạn, kể cả ta, nếu ở lại đây cũng không ngoại lệ!" 

 

Bóng dáng yêu kiều của Thánh Nữ Dao Quang dần biến mất khỏi tầm mắt Lâm Phong. 

 

Ánh mắt Lâm Phong khẽ động. 

 

Anh làm sao có thể đi được? 

 

Ngũ sư huynh của anh hiện đang ở trong lăng mộ của một vị tế tư nào đó! 

 

Anh còn hứa với Tuyết Hồng Dao sẽ giúp bà ta lấy một viên châu màu trắng bên trong cỗ quan tài đồng để đổi lấy Hoa Thiên Ma… 

 

Nghĩ đến đây, lòng Lâm Phong chợt chấn động mạnh! 

 

Đúng rồi! 

 

Viên châu màu trắng! 

 

Làm sao Tuyết Hồng Dao lại biết bên trong cỗ quan tài có một viên châu màu trắng? Rốt cuộc bà ta có quan hệ gì với Băng Tuyết tộc? 

 

Trong lúc Lâm Phong đang mải mê suy nghĩ, số người đã kéo đến cũng ngày một đông hơn. 

 

Chẳng mấy chốc, các tu giả rải rác khắp nơi trên Băng Xuyên Tuyết Nguyên đều đã tập trung về đây, số lượng lên đến cả vạn người. Ai nấy đều có khí thế phi thường, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Hư cảnh, còn cao nhất đã đạt tới Đại Thừa đỉnh phong, số lượng phải đếm bằng cả bàn tay! 

 

"Anh Lâm!" 

 

Đúng lúc này, một giọng nói vui mừng khác lại vang lên bên tai Lâm Phong. 

 

Anh quay đầu lại, thấy người vừa đến chính là Hiên Viên Chỉ Nhược, truyền nhân của một thế gia tu tiên ở Đại Hạ… 

 

Đi sau Hiên Viên Chỉ Nhược là Ngô Phong của dòng dõi Thủ Lăng Hoàng Sơn, cùng hơn chục gương mặt xa lạ mà anh không quen biết. Có lẽ họ đều là những thiên tài trẻ tuổi của các thế gia tu tiên ở Đại Hạ! 

 

"Lâm Phong, chúng ta lại gặp nhau rồi!" – Ngô Phong mỉm cười. 

 

"Nơi này rất nguy hiểm, tôi nghĩ mọi người tốt nhất nên rời đi ngay bây giờ." – Lâm Phong trầm giọng nói. Ra ngoài gặp được đồng hương, đương nhiên phải nhắc nhở một câu! 

 

Ngô Phong nghe vậy đang định nói gì đó thì một tiếng cười khẩy vang lên: "Cậu coi chúng tôi là đồ ngốc à? Bây giờ cỗ quan tài dưới lòng đất đang có dị biến lớn như vậy, cơ duyên sắp xuất hiện đến nơi rồi, lúc này mà bỏ đi là sao?" 

 

Lâm Phong liếc nhìn người vừa nói. Đó là một thanh niên mặc áo trắng. Gã này có vẻ mặt vênh váo, hống hách, lỗ mũi gần như chỉ lên trời, nhìn là biết ngay con ông cháu cha của một gia tộc lớn nào đó… 

 

"Ngô Cường!! Không được vô lễ!" – Một người đàn ông trung niên đứng ở phía trước đám đông nhíu mày quát. 

 

Gã công tử bột tên Ngô Cường thấy người đàn ông trung niên lên tiếng thì bĩu môi, sau đó lại liếc Lâm Phong một cái đầy khinh thường rồi không nói gì nữa. 

 

"Cậu chính là Lâm Phong? Ta từng nghe danh cậu trước đây, không ngờ lại gặp được ở đây! Ta và đại sư huynh Lý Trường Dạ của cậu từng là bạn cũ." – Người đàn ông trung niên bước lên một bước, nở nụ cười. 

 

"Ông là?" – Lâm Phong có chút ngạc nhiên. 

 

"Đây là tiểu sư thúc của tôi, cũng là vị cổ tổ trẻ tuổi nhất của dòng dõi Thủ Lăng chúng tôi!" – Ngô Phong vội vàng giới thiệu. 

 

Lâm Phong nghe vậy liền gật đầu, ôm quyền tỏ vẻ kính trọng. 

 

Có thể là bạn cũ của đại sư huynh, người này bất kể là thực lực hay nhân phẩm chắc chắn đều không tồi! 

 

"Coi như cậu biết điều đấy!" 

 

"Tiểu sư thúc nhà tôi thiên hạ vô địch, lát nữa nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ trốn sau lưng chúng tôi, kẻo mất mạng oan!" – Ngô Cường lại không nhịn được mà lên tiếng. 

 

Lâm Phong lười để ý đến cái thằng não tàn như Ngô Cường, anh dời tầm mắt trở lại phía cỗ quan tài đồng. Sương máu ở đó đã trở nên dày đặc hơn, trông vô cùng ghê rợn và quỷ dị… 

 

"Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu không nghe thấy à? Ra ngoài thì khiêm tốn một chút, nếu không lát nữa không có chúng tôi che chở, cậu chết lúc nào không hay đâu!" – Ngô Cường tỏ vẻ khó chịu. 

eyJpdiI6Ilh5WFFLXC9TUHhuZXRFSXFWZDBwNTNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdiQ1pBeDhqVU1VbW5KblwvRHJ1ajJ1N09rT3lFb2NvQlpNOHdWZDg3UGI3ZzV1dGt0aXJ6OVZtdnMwVVZERlFsIiwibWFjIjoiNDM2YzZjYmQ5MGY1Y2E4MDI3NDA1N2Y5NWQ3MWNlZGZkZTQwZmU0MTZjZTc1Yjk4OGNiOWJjNGI0YTg3ZTAwOSJ9
eyJpdiI6Im81MjFuZldmSnNoZkdDVFllQlBXUFE9PSIsInZhbHVlIjoiV0JFY2dwTFVZNTJocFdFYTVPcjVSRGw3Rk9MR2txRDkwMHVSejdMXC9PcXljcGtyWm51cHZ3ODhwUTE0UWRGNkhLbDVFeDlaZlBMVnhIVHJzaFU5b1VFa01LM2FtcjFDVzgxYk1XZ3gwdG9rPSIsIm1hYyI6IjkwZjk0OTc2OTc4N2Y0MjgwOWYwOWNjN2JmMTRjYTFlNDAyNzgwOTBjNjcyNWY1NmEyMTlhNWYwZmQwMjM4ZDUifQ==

Ads
';
Advertisement
x