Một vị tiên nhân vượt qua vô tận hư không, từ đầu kia dòng sông thời gian chiếu rọi đến nơi này.
Vù!
Đúng lúc này, Thái Sơ Cổ Ngọc chợt tỏa sáng kịch liệt,
một luồng lực lượng thần thánh từ trong ngọc tràn ra, bao lấy cơ thể Thiếu miếu chủ, rồi bắn thẳng về phương xa.
Thần vật như có linh tính, biết không thể địch lại, lập tức muốn dẫn hắn chạy trốn.
“Muốn chạy?”
Lâm Phong mặt không biểu cảm, trực tiếp vươn ra một bàn tay che trời, đập thẳng từ trê không trung, ép cả Thái Sơ Cổ Ngọc lẫn Thiếu miếu chủ rơi xuống.
Ầm!
Người Thiếu miếu chủ nặng nề nện xuống tuyết, tung lên vô số bụi tuyết, sống chết chưa rõ.
Nhìn thấy cảnh tượng này,
tất cả mọi người đều chấn động tâm thần, không thốt nổi thành lời.
Mạnh!
Thật sự quá mạnh!
Vù!!
Quang mang của người tí hon vàng kim dần dần ảm đạm, cuối cùng hóa thành một luồng sáng chui vào giữa trán Lâm Phong.
Lâm Phong lập tức cảm thấy một cơn suy yếu ập đến,
cơn suy yếu này không liên quan đến thân thể, mà là mệt mỏi từ sâu trong linh hồn.
“Quả nhiên, người tí hon vàng kim do thức hải hóa thành vẫn chưa phải thứ mà mình có thể hoàn toàn khống chế.”
“Chỉ mới hé mở một khe mắt thôi đã suýt rút cạn mình rồi, nếu có một ngày có thể mở hẳn hai mắt, chỉ sợ toàn bộ thần hồn của mình cũng phải sụp đổ.”
Lâm Phong suy nghĩ miên man.
Năm đó khi anh đột phá Hóa Hư hậu kỳ, toàn bộ thức hải đã hóa thành một người tí hon vàng kim nhắm chặt mắt.
Người tí hon vàng kim ấy giống như chân ngã thứ hai của anh, không chỉ ẩn chứa toàn bộ lực lượng thần hồn, mà còn nâng thần hồn lên đến một cảnh giới chính anh cũng khó khống chế.
“Dù sao, đây vẫn là chuyện tốt. Nếu một ngày nào đó nhóc tí hon có thể hoàn toàn mở mắt, chỉ sợ ngay cả Độ Kiếp đỉnh phong mình cũng không cần phải e ngại.”
Lâm Phong ổn định tinh thần, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc hoảng loạn xung quanh, nhanh chóng tiến lại chỗ Ma Lị và Tiểu Luyến Luyến.
Nhìn thấy Ma lị đầy thương tích cùng Tiểu Luyến Luyến mặt mày tái nhợt, trong lòng anh không khỏi dâng lên bi thương…
“Hu hu, ba…”
Tiểu Luyến Luyến hoàn hồn lại, nhào thẳng vào lòng Lâm Phong, nước mắt lã chã, nấc nghẹn.
“Không sao rồi, ba ở đây…”
Lâm Phong ôm chặt lấy con gái.
“Anh Lâm, xin lỗi, tôi đã không bảo vệ tốt cho Luyến Luyến …”
Máu tươi phủ kín gương mặt Ma Lị, tuy không thấy rõ biểu cảm, nhưng giọng nói cô ấy tràn đầy vè áy náy.
“Người nên nói xin lỗi là tôi.”
Lâm Phong đưa tay lau sạch máu trên mặt cô ấy, nhìn gương mặt trắng ngần như búp bê đầy vết sưng đỏ, anh càng khó chịu, trong lòng dâng lên sát ý vô tận.
“Được rồi, không sao rồi. Tiếp theo cứ giao hết cho tôi.”
Lâm Phong đặt con gái xuống, quay đầu nhìn về phía đám người, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo cùng sát ý.
Hít!
Đám người đồng loạt hít mạnh một ngụm khí lạnh,
chỉ cảm thấy bản thân bị một hung thú Thái Cổ nhắm vào, cả người sởn gai ốc, vội vàng tránh ánh mắt, hoàn toàn không dám đối diện.
Ngay cả cường giả Ám Duệ Thần tộc và Lạc Thiên vừa nãy còn hung hăng, sắc mặt giờ cũng cứng ngắc, khí thế ngông cuồng trước đó cũng biến mất.
Cho đến lúc này, bọn họ vẫn không hiểu vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?
Thực sự là công kích thần hồn sao?
Nhưng công kích thần hồn, tại sao lại hóa ra một người tí hon vàng kim?
Một chiêu ấy đã vượt quá phạm vi nhận thức của bọn họ.
Điều quan trọng nhất là, đối diện với một đòn ấy, mạnh như Thiếu miếu chủ cũng lập tức bạo thể, nếu không nhờ Thái Sơ Cổ Ngọc bảo hộ thì đã chết rồi.
Nếu đổi lại là hai người bọn họ đón nhận một chiêu kia, liệu có đỡ nổi không?
Cái chưa biết mới là điều đáng sợ nhất…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất