Thánh Nữ Dao Quang nhíu chặt đôi mày thanh tú. 

 

Với sự hiểu biết của cô ta về vị Thiếu Miếu Chủ này, một khi hắn đã nói ra những lời như vậy, chắc chắn trong đầu đã có sẵn ý định đó rồi… 

 

“Yên lặng ngồi xem kịch không vui hơn sao? Đôi khi nhúng tay quá nhiều chỉ tổ làm chuyện thừa thãi, vẽ vời thêm chuyện, tự rước họa vào thân thôi!” Thánh Nữ Dao Quang lên tiếng khuyên can. 

 

“Ồ, cô đang đứng về phía cái tên Lâm Phong kia à?” 

 

Thiếu Miếu Chủ lại hiểu sai ý của cô ta. 

 

“Ta chỉ đứng trên góc độ của một người ngoài cuộc để thuật lại một sự thật khách quan mà thôi…” Sắc mặt Thánh Nữ Dao Quang vẫn vô cùng bình tĩnh. 

 

“Nếu đã vậy, chi bằng ta cứ giết quách hai đứa nó đi cho thêm phần kịch tính nhỉ…” 

 

Thiếu Miếu Chủ cười khẩy một tiếng. 

 

Chẳng thèm đợi Thánh Nữ Dao Quang đáp lời, hắn cứ thế sải bước về phía Ma Lị và Tiểu Luyến Luyến. 

 

Thánh Nữ Dao Quang dõi theo bóng lưng của Thiếu Miếu Chủ, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác đè nén khó tả. 

 

Giọng cô ta trầm xuống: 

 

“Lâm Phong không phải là một kẻ đơn giản đâu! Một mình cân hai mà vẫn bất bại sau thời gian dài giao chiến, chuyện này người thường không thể nào làm được!” 

 

“Thì đã sao? Một chọi hai chính là giới hạn của hắn rồi! Nếu hắn có ý kiến ý cò gì, ta cũng chẳng ngại cho hắn nếm thử cảm giác một chọi ba đâu…” 

 

Trong lúc nói chuyện, Thiếu Miếu Chủ đã ung dung đi tới trước mặt Ma Lị và Tiểu Luyến Luyến. 

 

Với chiều cao gần một mét chín, thân hình vạm vỡ của hắn cứ thế cúi xuống nhìn hai cô gái, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười khinh bỉ tột độ. 

 

“Ngươi muốn làm gì?” 

 

Ma Lị như gặp phải đại địch, vội vàng kéo Tiểu Luyến Luyến ra sau lưng mình. 

 

“Ta muốn làm gì ư?” 

 

Thiếu Miếu Chủ cười nhạt. 

 

Ngay sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên lạnh băng, vung tay tung ra một cái tát trời giáng về phía Ma Lị! 

 

Đồng tử Ma Lị co rút dữ dội. 

 

Cô ấy không chút do dự vận dụng toàn bộ linh lực, thi triển thuật pháp mạnh nhất của mình. 

 

“Vù vù vù~” 

 

Một luồng hắc khí khổng lồ tuôn ra từ cơ thể Ma Lị, hình thành một lớp tường chắn hình tròn bao bọc lấy cơ thể cô ấy… 

 

Nhưng ngay giây tiếp theo. 

 

Cú tát nhẹ bẫng của Thiếu Miếu Chủ vừa hạ xuống, lớp tường chắn đã vỡ tan tành, hóa thành vô số luồng hắc khí tiêu tán giữa đất trời. 

 

Ngay sau đó. 

 

“BÙM!” 

 

Cả người Ma Lị bay vèo ra xa như một con diều đứt dây, nện mạnh xuống nền đất băng giá! 

 

“Hộc… hộc… hộc…” 

 

Cô ấy nằm sõng soài giữa trời đông tuyết trắng, gương mặt đau đớn tột cùng, hơi thở dồn dập, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng, xương cốt toàn thân gãy nát không biết bao nhiêu mảnh… 

 

“Chị Lị Lị!” 

 

Tiểu Luyến Luyến thấy cảnh tượng này, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến mức trắng bệch, cô bé hét lớn rồi lao tới ôm chầm lấy Ma Lị. 

 

Nhìn thấy Ma Lị bị thương nặng, toàn thân bê bết máu, nước mắt Tiểu Luyến Luyến bắt đầu lăn dài: “Huhu, chị Lị Lị, chị… chị đừng dọa em mà!” 

 

“Chạy… mau chạy đi!” 

 

Ma Lị gắng gượng gượng bò dậy, miệng thì thầm kêu Tiểu Luyến Luyến mau chóng chạy trốn. 

 

Cô ấy đã hứa với anh Lâm Phong rồi, nhất định phải bảo vệ tốt cho Tiểu Luyến Luyến… 

 

“Không…” 

 

Tiểu Luyến Luyến nước mắt giàn giụa, gương mặt tràn đầy vẻ bất lực. 

 

“Mau chạy đi!” 

 

Ma Lị không biết lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên nắm chặt lấy Tiểu Luyến Luyến, muốn đẩy cô bé đi… 

 

Nhưng đúng lúc này, Thiếu Miếu Chủ đã lại gần. 

 

Hắn chỉ cần tùy ý tỏa ra một tia uy áp cũng đủ khiến Ma Lị ngã sấp xuống đất, lại một ngụm máu tươi nữa phun ra. 

 

Ngay cả Tiểu Luyến Luyến cũng run lên bần bật, không thể cử động! 

 

“Chạy? Trước mặt ta mà cô còn muốn để nó chạy à? Người ta muốn giết, liệu có chạy thoát được không?” 

 

Thiếu Miếu Chủ treo một nụ cười chế giễu trên môi. 

eyJpdiI6IlBHeWFrZkNpUGZndnlPRFBnd3BZaXc9PSIsInZhbHVlIjoiTEpkWGsxXC9cL01NUnVZNXNzRlBQVGNDVzRCQk5TamYrY3V6dlRmQWcrRHBRcWNRK3h3enRUbTZGK2cwdXJVdlBmIiwibWFjIjoiNTA2YTFiNTEyMDk4N2JjOTE1NDQzZDA4NGU0OWZmMmE5OTJkYzE2YzhjZDE5YzRjNzRlZGU3Yzc0NzYxNzMxMiJ9
eyJpdiI6IkNNMmx5UGN5VmFFaTRiWmFnNGEyMHc9PSIsInZhbHVlIjoiUHpaXC96cUdCQWxLN0haM2psXC91Vm11bzRUVUpQTllaOTBvN2VjSkwrMFpJOFgzUlhlS3Q3WVhKbWFhMW5TUmhXU3VCWWtzWnNOc3k0V0NwZHdCVXFHb2RLVVpxMVwvWlNrZ21ES2NuZE9jclRocFdKUVBRWHFWSUtlRUdqTVU1Rzk5ckQzWDQ2bkM0aE9XZWhvSjE2bTY0UkJDaWR0cjdXOEtWVUV0K0YxZkl1aUpyWENGRmNnR1htVEhtM0lJU01LR1RaZmNIWHJPZUlxR2ZVdVJnUFVFcUFISG1TRUpGZGNPdGtNNmZwMkpiXC9CSGVWNm9tZTF3UEdmQUpKTTVBSkZadHFHSEljZlFuS2FDY2R6ZlJWSVwvY1NzUERhTk9aWVwvcWh4S0hKbldLYkFcL2hNZ1NaUyttRDd6eU9uXC8zWEdDaCtVdUVcL3lDbmFMeXdRXC9iWWVaYTlqMkFON0c3UUVtNzU0elkybkU4NGRQOGxZUE1BWWQxWjJpaWR5blpKdzZuWTFIQVpJTUYrTWRmcXZJK3dUalFxZDc2azI4M2hLUnFUSTNjV2tZZFZcL1FZQVQ1VENseGgxV1drUHZVdkcyRHBSIiwibWFjIjoiOTZhZmVkYjBmYmMwODI4MjMwYjBlNDg4OGEzOTdkYmY3MmY2OWNhMWJkZjEzZmI5ZmFiOGNkZmQxMTg1MGI2OCJ9

“Đúng là yếu đuối, đáng thương mà lại bất lực làm sao…”

Ads
';
Advertisement
x