“Nếu đã vậy, cứ chờ Tề Phi đại nhân tới. Đến lúc đó ta nhất định phải hả dạ một phen.”
“Hả dạ thì còn nhẹ! Người thậm chí có thể lấy đầu Lâm Phong kê dưới mông để ngồi, cũng chẳng thành vấn đề gì!”
“Có lý!”
Trong mắt Thái Bỉnh Quyền loé lên một tinh quang.
…..
Sau một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, bầu không khí trong sân dần trở nên náo nhiệt, mọi người lại bắt đầu không kìm được mà thì thầm bàn tán về chiếc quan tài đồng dưới lòng đất.
Đúng lúc ấy, đột nhiên có người kinh ngạc hét lên:
“Đẹp quá! Một người phụ nữ đẹp quá…”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó, chỉ thấy một cô gái mặc váy hồng đang chậm rãi bước tới.
Dáng người uyển chuyển, da thịt trắng như tuyết ngưng, đôi mắt sáng long lanh như sao.
Ba ngàn sợi tóc đen mượt xõa như thác, dung nhan tuyệt thế dưới tà váy hồng phấn càng tôn thêm vẻ lạnh lùng cao quý, không thể khinh nhờn, nhưng lại xen lẫn vài phần đáng yêu, tinh nghịch.
ĐM!
Đây là tiên nữ phương nào thế này? Đẹp đến mức kinh người!
Khó có thể tưởng tượng được sự lạnh lùng cao ngạo và vẻ tinh nghịch đáng yêu lại cùng tồn tại trên một gương mặt…
Trong lòng đám nam tu sĩ tại hiện trường đều dâng lên cơn kích động, hận không thể lập tức lao tới ôm chặt người đẹp vào lòng mà thương yêu một phen.
Còn nữ tu sĩ thì có chút tự ti, chỉ biết không ngừng véo eo đạo lữ của mình để che giấu sự ghen tỵ trong lòng…
Vù!
Thái Bỉnh Quyền lập tức đứng phắt dậy, sắc mặt đỏ bừng!
“Thánh Nữ Dao Quang cũng đến rồi!”
Thái Bỉnh Quyền phấn khích đến mức phát điên.
Thánh Nữ Dao Quang không chỉ là nữ thần trong mộng của hắn, mà còn là đối tượng mơ tưởng của cả ba hắn, Thái Vân Khôn…
Đáng tiếc, Thánh địa Dao Quang quá mức cường đại, làm cho ba con hắn chỉ biết ngước nhìn mà không dám động đến nửa phần.
“Đúng là rất xinh đẹp…”
Ma Lị khẽ nói.
“Xinh đẹp thì có ích gì, đâu phải ăn cơm được. Với lại em thấy chị Lị Lị, chị cũng đâu thua kém gì cô ta.”
Tiểu Luyến Luyến bĩu môi.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh Thánh nữ Dao Quang từng nói chuyện với ba mình, trong lòng cô bé lại dấy lên cảm giác khó chịu.
“Chị nào có đẹp đến thế đâu…”
Ma Lị có chút xấu hổ.
“Ngực chị còn to hơn cô ta.”
Tiểu Luyến Luyến nghiêm túc nói.
"Gì chứ..."
Ma Lị lập tức đỏ mặt, không khỏi liếc nhìn Lâm Phong đang ngồi bên cạnh, nhưng phát hiện hắn dường như chẳng để ý tới Thánh nữ Dao Quang, vẫn ung dung cắn hạt dưa...
Đối với anh Lâm, phụ nữ thật sự không có chút sức hút nào sao?
Ma Lị thầm than.
Ở cửa.
Thánh nữ Dao Quang khẽ vén tóc, thần sắc bình thản.
Cô ta đã quá quen thuộc với cảnh tượng được vạn người chú ý này. Thân là Thánh nữ của Thánh địa Dao Quang, lại sở hữu nhan sắc tuyệt trần có thể hại nước hại dân, vừa là lợi thế cũng vừa là phiền phức.
Nếu có thể, cô ta nguyện mình chỉ là một kẻ xấu xí, như thế sẽ tránh được nhiều rắc rối, có thể chuyên tâm theo đuổi tiên đạo...
Đúng lúc này, Thánh nữ Dao Quang chú ý tới Lâm Phong đang ngồi ở góc, làm cô ta hơi kinh ngạc: Lại còn đang cắn hạt dưa?
Suy nghĩ một chút, Thánh nữ Dao Quang nhẹ nhàng bước về phía Lâm Phong.
"Chết tiệt! Thánh nữ Dao Quang đang tiến về phía ta!"
Trong lòng Thái Bỉnh Quyền gào thét.
Chỗ ngồi của hắn vốn dĩ ở ngay trước Lâm Phong, nên khi thấy Thánh nữ tiến lại gần, hắn đã lầm tưởng, kích động đến run rẩy.
"Cô ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ ta có điểm gì thu hút cô ấy sao?"
Trong khoảnh khắc, Thái Bỉnh Quyền lướt qua mọi sự kiện trong đời, cùng tất cả ưu điểm của bản thân.
Khiến hắn càng thêm tự tin, thần thái càng phấn chấn.
"Tới rồi, thiếu môn chủ, cô ấy tới rồi! Chúng ta phải làm sao?"
A Đán run giọng hỏi.
Bốp!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất