Anh không trách Rồng Ngốc, dù sao không ai muốn xảy ra chuyện như thế này.
……
Dưới sự dẫn đường của Rồng Ngốc, ba người điều khiển Thiên Vân Toa lao nhanh về phía đông.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã đến một vùng băng xuyên.
Nơi đây núi cao hiểm trở, tuyết dày đến mấy mét, đừng nói là người thường, ngay cả một tu giả Luyện Khí kỳ ở đây, cũng khó lòng sống sót.
“Vị trí đại khái chính là chỗ này.”
Rồng Ngốc chỉ vào một vị trí.
Lâm Phong gật đầu, rời khỏi Thiên Vân Toa, lấy chỗ Rồng Ngốc chỉ làm trung tâm rồi cẩn thận dò xét toàn bộ phạm vi trăm dặm xung quanh.
Thậm chí cả lớp tuyết dày cũng bị anh lật tung tìm đi tìm lại nhiều lần.
Thế nhưng, chẳng hề tìm thấy gì…
“Dù tôi đã dùng linh khí nuôi dưỡng thân thể của Y Nặc, nhưng từ trên cao rơi xuống, muốn sống sót ở nơi này, gần như không thể.”
“Nhưng nếu cô ấy đã chết… vậy thi thể đâu?”
Lâm Phong cố ép bản thân phải giữ bình tĩnh.
Nhưng càng như vậy, trong lòng anh lại càng quặn thắt.
Một người phụ nữ đã chờ đợi anh suốt mười năm trời…
Một người phụ nữ chịu đủ ánh mắt dị nghị, vất vả nuôi con gái thay anh suốt mười năm dài…
Trong đầu anh hiện lên từng khoảnh khắc ngày xưa, nỗi nghẹn ngào trong lòng khó mà kiềm nén được…
Đúng lúc này, tim Lâm Phong chợt run lên, cảm giác quái dị kia lại ập đến một lần nữa.
Mơ hồ như có một luồng thần niệm khổng lồ lướt qua người anh, quét thẳng vào trong linh hồn.
Thế nhưng cảm giác đó thoáng hiện rồi biến mất, khi anh kịp phản ứng lại thì chẳng thấy chút dấu vết nào, giống như tất cả chỉ là ảo giác của chính mình.
“Là ai? Cút ra đây, hết lần này đến lần khác rình mò tôi, tưởng tôi không biết sao?”
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Trong lòng anh vốn đã nặng nề vì sự mất tích của Trần Y Nặc, vậy mà lúc này lại có kẻ dám lén lút khiêu khích mình.
Thật sự là không thể dung thứ được.
“Lâm Phong, vừa rồi anh cũng cảm nhận được thần niệm quỷ dị kia sao?”
Rồng Ngốc bế Tiểu Luyến Luyến bay đến, sắc mặt trầm trọng.
“Lúc trước khi anh trị thương, nó đã dò xét qua tôi một lần rồi.”
Lâm Phong nói, ánh mắt sắc bén lại lần nữa quét khắp xung quanh, muốn tìm ra kẻ đang ẩn mình trong bóng tối.
“Nếu đã hứng thú với tao như vậy, sao còn phải lén lút trốn tránh? Là đang sợ sao? Nếu sợ thì cút xa chút đi, nếu không chỉ cần tao nắm được một tia khí cơ, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã đặt chân đến thế giới này.”
Lời vừa dứt, chỉ thấy phía chân trời xa xôi bỗng lóe lên một luồng lưu quang bùng nổ, theo đó là một giọng nói lạnh thấu xương: “Khẩu khí lớn thật, ta muốn xem ngươi làm sao làm ta phải hối hận vì đến thế giới này.”
Trong nháy mắt.
Một người đàn ông khoác áo choàng trắng đã hiện thân trước ba người.
Mái tóc dài của hắn tung bay, mày kiếm mắt sáng, khí thế ngập trời, đến cả bông tuyết bay loạn cũng không thể chạm đến người. Cả thiên địa dường như run rẩy dưới khí tức tỏa ra từ hắn, cao cao tại thượng, hệt như một vị thần linh bất khả xâm phạm.
“Là mày?”
Đôi mắt Lâm Phong khẽ nheo lại.
“Nếu không phải ta thì còn ai? Lâm Phong ơi Lâm Phong, vận khí của ngươi quá tệ, lại để ta gặp được rồi. Từ hôm nay, ta sẽ chấm dứt toàn bộ sự huy hoàng của ngươi, thực lực mà ngươi kiêu ngạo nhất, ở trước mặt ta, chẳng đáng một xu.”
Người đàn ông lạnh lùng cất tiếng.
“Mày là ai? Tao đã từng đắc tội với mày sao?”
Lâm Phong trầm giọng hỏi, anh muốn làm rõ.
“Nhà họ Vương - Vương Tề Phi.”
Người đàn ông nhếch mép cười lạnh, tự báo danh tính.
“Nhà họ Vương? Là nhà họ Vương của Vương Đằng kia sao?”
Sắc mặt Rồng Ngốc khẽ biến đổi.
“Câm miệng! Danh húy của thủy tổ, sao có thể để hạng sâu kiến như các ngươi tùy tiện gọi thẳng.”
Sắc mặt Vương Tề Phi chợt lạnh lẽo, hắn khẽ vung tay, một đòn pháp thuật bùng nổ bắn thẳng về phía Rồng Ngốc.
Dọc theo đường đi, hư không nổ tung, kinh khủng vô cùng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất