"Sụp đổ cái rắm, nhà ngươi sụp đổ như thế này à? Chắc chắn là lão quái vật nào đó muốn cưỡng ép xông vào Băng Xuyên Tuyết Nguyên, mới dẫn đến dị tượng kinh khủng như vậy."
"Chết tiệt, lão quái vật đó muốn hại chết chúng ta sao? Một khi Băng Xuyên Tuyết Nguyên sụp đổ, tất cả chúng ta đều sẽ bị lưu đày vào hư không, sống chết khó lường."
......
Đồng thời, bên ngoài, mấy lão quái vật Độ Kiếp ẩn mình trong hư không, cũng cảm ứng được động tĩnh kinh hoàng này.
Lúc này, dù mạnh như bọn họ, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
"Tình huống gì vậy? Ta lại cảm nhận được một loại khí tức từ bên trong Băng Xuyên Tuyết Nguyên làm ta rung động..."
"Chẳng lẽ là hậu chiêu của Băng Tuyết tộc? Quan tài đồng dưới đáy đó bị mở ra, tồn tại kinh khủng chôn giấu bị quấy rầy, bắt đầu tàn sát rồi sao?"
Xoẹt!
Có cường giả Độ Kiếp thăm dò thần niệm, định tra rõ thực hư, nhưng thần niệm bị một tầng lực lượng hư vô can nhiễu, khó lòng tiến vào.
…….
Đồng thời, tại hiện trường.
Sắc mặt Hải Lan tái nhợt, dáng người đẫy đà của ả run rẩy theo bản năng, ngay cả bàn tay đang nắm Tiểu Luyến Luyến cũng trở nên không vững.
Ả nhìn Lâm Phong, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Rốt cuộc mình đã chọc phải một tồn tại như thế nào vậy?
Ngay lúc này.
Lâm Phong bắt đầu di chuyển, từng bước từng bước bước trên không về phía Hải Lan.
Mỗi bước chân anh bước, lại có một cường giả Hải Thần tộc nổ tung thành một màn sương máu...
Ầm ầm ầm ầm!
Chỉ trong chớp mắt, những bông tuyết rơi lả tả khắp bầu trời đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi, những bông hoa máu rơi xuống, còn phủ lên mặt đất một lớp sương đỏ.
Không có tiếng thét, không có tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ có những tiếng nổ lạnh lùng, cảnh tượng này cực kỳ kinh hoàng.
Giống như một tử thần giáng trần, muốn hủy diệt chúng sinh, không cho bạn cơ hội hoàn hồn.
Ầm!
Khi Yêu Dị hoảng hốt, định bỏ chạy đã bị nổ thành sương máu, Lâm Phong đã đến gần, một đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh nhìn Hải Lan. Lúc này, anh thậm chí không dám nhìn cảnh tượng thảm thương của Tiểu Luyến Luyến, cùng ánh mắt đáng thương làm trái tim anh như bị dao cắt...
Cùng lúc đó, Hải Lan cũng lấy lại tinh thần, ả nhìn Lâm Phong, run rẩy nói: "Ta... ta không biết cô bé này là con gái của ngươi, ngươi..."
Xoẹt!
Một tia kiếm khí bắn ra, trực tiếp chém đứt cánh tay của Hải Lan, máu phun trào, Tiểu Luyến Luyến bị ả nắm lấy cũng rơi xuống từ trên không...
Lâm Phong vung tay, ôm con gái vào lòng, trong mắt tràn ngập ân hận và tự trách.
Lúc này, Tiểu Luyến Luyến dường như vẫn đang trong trạng thái sợ hãi, cô bé ngây người nhìn ba, không nói gì.
Hai ba con nhìn nhau, trong mắt chứa đựng hàng ngàn cảm xúc, dù có ngàn lời muốn nói, cũng khó lòng thốt ra...
Cuối cùng.
Tiểu Luyến Luyến bỗng oà khóc, úp mặt vào ngực Lâm Phong, nức nở không thôi...
"Oa... ba... ba ba. Con... con sợ... sợ quá, chú... chú Rồng Ngốc sắp... sắp chết rồi... Con... hu hu..."
"Đừng sợ, có ba ở đây, không ai có thể bắt nạt con được, tất cả những kẻ dám bắt nạt con, ba sẽ diệt cả tộc của chúng, không chết không thôi."
Lâm Phong nói từng câu từng chữ.
Anh ôm thật chặt con gái, quay đầu nhìn Rồng Ngốc.
"Khẹc... khẹc... khẹc?"
Chỉ thấy Rồng Ngốc đã khôi phục hình dạng người, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười như chào hỏi, nụ cười từng rất gợi đòn ngày xưa, giờ lại trông có vẻ ai oán.
Lâm Phong có thể cảm nhận rõ khí tức của Rồng Ngốc đang dần suy yếu, sinh mệnh đang héo úa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường...
Và ngay lúc này.
Xoẹt!
Hải Lan nhân cơ hội định bỏ chạy.
Khi nhìn thấy Lâm Phong toả ra khí tức kinh khủng, ả đã biết mình không phải là đối thủ của Lâm Phong, cũng biết ngay cả Hải Thần pháp chỉ cũng chưa chắc đã chặn được người đàn ông này.
Ả thực sự không hiểu nổi, tại sao ở Băng Xuyên Tuyết Nguyên lại xuất hiện nhân vật khủng khiếp như vậy?
Không phải nói cường giả Độ Kiếp không thể vào sao?
Nhưng những điều này, không còn là thứ ả nên suy nghĩ lúc này nữa, bây giờ ả chỉ muốn chạy trốn, chạy thật xa, không bao giờ muốn nhìn thấy Lâm Phong nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất