Trên vô số đinh ba, bỗng hiện ra những tia lôi màu xanh nhạt, những tia lôi này như sợi chỉ, kết nối các đinh ba lại với nhau, tạo thành một tấm lưới lôi khổng lồ. 

 

"Ta đã nói, hôm nay chắc chắn phải chém ngươi, thần tiên nào đến cũng không cứu nổi." 

 

Mắt Hải Lan lóe ánh lạnh, thôi động tấm lưới lôi kinh khủng kia phủ lên thân hình to lớn của Rồng Ngốc. 

 

"Hổ gầm chấn núi." 

 

Yêu Dị cũng gầm thét một tiếng, trong miệng phun ra năng lượng vô tận. 

 

Còn Rồng Ngốc khí đối mặt với sự vây công của đám người, lại vô cùng lạnh lùng, khí tức của hắn rõ ràng vẫn đang tăng cường, nhưng khóe miệng lại tràn ra một tia máu. 

 

Đạo thương vốn khó khăn mới áp chế được, nay lại bắt đầu tái phát. 

 

Nhưng vậy thì sao? 

 

Trận chiến này đã đạt đến cực hạn đột phá, bản thân hắn ắt phải chết, đã sớm không sợ hãi bất cứ điều gì. 

 

"Hôm nay bản tôn dù có thân tiêu đạo diệt, cũng phải bắt các ngươi chôn cùng." 

 

Rồng Ngốc mở to đôi mắt rồng khổng lồ, khuấy động thân hình to lớn, ánh sáng vàng kim bắn lên trời cao, che khuất cả bầu trời. 

 

Khoảnh khắc này. 

 

Cả thiên địa đều mất đi màu sắc vốn có, Rồng Ngốc khôi phục trạng thái đỉnh cao nhất trong đời, làm toàn bộ băng nguyên đều rung chuyển, chỉ cần nhẹ nhàng nâng móng rồng, không gian lập tức vỡ nát hoàn toàn, thời gian dường như cũng ngưng đọng trong chốc lát. 

 

"Phá cho ta." 

 

Rồng Ngốc cất cao tiếng hét, một chiêu đánh tan lưới lôi, đồng thời đẩy bay tất cả những kẻ tấn công ra xa hàng trăm mét, máu từ miệng họ phun ra không ngừng. 

 

"Lực lượng này đúng là làm ta nhớ nhung." 

 

Rồng Ngốc nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm. 

 

Hắn nghĩ về thời thượng cổ, nghĩ về quá khứ hào hùng, cũng nghĩ về những ngày tháng khi hắn còn là một con rắn nhỏ... 

 

Những ký ức xưa cũ hiện lên trong đầu, làm hắn cảm thấy một nỗi buồn mênh mang. 

 

Nếu không thành tiên, dù mạnh đến đâu cũng có điểm dừng... 

 

Sống hơn một vạn năm, rốt cuộc vẫn phải đi đến cuối con đường sinh mệnh... 

 

Trên boong Thiên Vân Toa. 

 

Tiểu Luyến Luyến bị giam cầm nhìn chú Rồng Ngốc uy phong lẫm liệt, lặng lẽ rơi nước mắt. 

 

Cô bé là người hiểu rõ tình trạng cơ thể của chú Rồng Ngốc nhất. 

 

Bây giờ chú Rồng Ngốc đột phá cực hạn như vậy, khôi phục đỉnh cao, dù có thể giết kẻ địch, cũng đã định trước kết cục phía sau. 

 

"Không, không được." 

 

Tiểu Luyến Luyến thầm hét trong lòng, nước mắt đầm đìa, Rồng Ngốc dường như cảm nhận được, liếc nhìn Tiểu Luyến Luyến, khóe miệng nở một nụ cười hiền từ, nhưng hắn không nói gì. 

 

Ngay lúc này. 

 

Hải Lan lau vệt máu trên khóe miệng, đứng dậy từ dưới đất, giọng lạnh lùng: “Không ngờ ngươi lại mạnh đến vậy, thật đáng kinh ngạc." 

 

Yêu Dị cũng thảm bại thê thảm, đôi mắt hổ tràn ngập sự bất an. 

 

Không hiểu vì sao, gã đột nhiên hối hận về hành động của mình. 

 

Nhưng giờ nói hối hận, không khỏi quá nực cười, gã biết mình đã không còn đường lui. 

 

Còn những cường giả Hải tộc khác, đều trong một đòn vừa rồi, bị chấn động đến hồn tan phách tán, thân tử đạo tiêu. 

 

"Tất cả hãy chôn cùng ta." 

eyJpdiI6IjN4b0lFNllEUzU2K09TUnZUd0UreHc9PSIsInZhbHVlIjoiaU1XKzR0S2NwVGxKdmJDTjZJVlVJUkUwTnliU3dqQTd0cm45d2hmUjgwSlUxRnBiejBDY3REbnRCM1wva1NYb1oiLCJtYWMiOiJlOWRlY2MzMjMxMGZlYjE0ZGZiNWQ0YjJjMDdhZmU3M2Q5NGJjOWMzYTQ2NWUyODJiMjEyZDg2ZTFjMTFmZmMxIn0=
eyJpdiI6Im1IYTNjM1BCZ05YRklpVlFTa285V0E9PSIsInZhbHVlIjoiQmFZY3A0eXNTVSt5NjhhN0pNcDlvTUNTTnFmaTA3U0ZFdVFwR04wRW9XXC9DNlVXek81SEtvdXRSQ25wVkdVWHV0blZzK3VIOFdZdXpWcDVQR0RubWNRcFJjeUgrdjZSUnhaT3MzVURoaGl6VDlIdUlxcFdxSFhLaVFXbmU5MDVrNXRRbTR6enlodmRBMGh3d2FnckNCOEJFNVZuRkFteSt5YklPSmNyYXpJcWNPQURldzNcL2x0ZWFpbXplREtBSFlCTFJOODFJdm9EUjRPdmZaSVg3Y0tnPT0iLCJtYWMiOiJiMTI1ZTU3ZTc3N2NiNTMxMDRkOTc1MWU2MDMxM2NiYWM2MmRjYWUyODc3ODhmYzIwOGVkNjUwYzEyZDQ0MTEwIn0=

Ads
';
Advertisement
x