Thấy thái độ của Lâm Phong cứng rắn như vậy, Tuyết Hồng Dao siết chặt nắm tay, giọng điệu có phần nhún nhường: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chỉ cần ngươi chịu hợp tác với ta, ngươi có thể ra điều kiện.”
Lâm Phong nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Người đàn bà này lại giở trò gì nữa đây?
Muốn cùng mình hợp tác đến thế sao?
“Vậy… điều kiện gì cũng có thể đưa ra sao?”
Lâm Phong liếc mắt đánh giá Tuyết Hồng Dao một lượt, nhàn nhạt hỏi.
“Đàn ông thiên hạ này chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả.”
Tuyết Hồng Dao dường như đoán ra được suy nghĩ của Lâm Phong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, nói tiếp: “Ngươi cứ đưa ra yêu cầu của mình đi, ta có thể đáp ứng. Nhưng chỉ sợ ngươi không chịu nổi nhân quả đi kèm, lúc đó chết oan mạng thì không hay.”
“Ha ha, thiên hạ này còn có thứ nhân quả nào mà Lâm Phong tôi không gánh nổi sao?”
Lâm Phong bật cười lớn.
Tuyết Hồng Dao lặng lẽ nhìn Lâm Phong, không nói gì.
Lâm Phong tiếp lời:
“Cởi bộ đồ trên người bà ra đi.”
Mặt Tuyết Hồng Dao vẫn bình thản, dường như đã đoán được điều này từ trước, liền tháo chiếc áo hồ cừu đang khoác bên ngoài…
Bên trong bà ta chỉ mặc một lớp áo mỏng trong suốt, làn da trắng như tuyết mờ mờ hiện ra, gió Bắc thổi tới khiến thân thể nàng khẽ run, sắc mặt có phần tái nhợt…
Lâm Phong đưa tay nhận lấy chiếc áo khoác hồ cừu từ bà ta.
Tuyết Hồng Dao ánh mắt đầy châm chọc, định tiếp tục cởi luôn lớp áo mỏng bên trong.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Phong vừa cất chiếc áo khoác vào người, vừa hỏi: “Còn muốn cởi nữa à? Bà định khỏa thân chạy ngoài trời sao?”
“Sao? Hay là ngươi định tự tay xé quần áo của ta cho thêm phần kích thích?”
Tuyết Hồng Dao cười giễu cợt.
Lâm Phong hơi khựng lại, như chợt hiểu ra điều gì, vẻ mặt trở nên kỳ quái: “Tôi chỉ cần chiếc pháp bào bà đang mặc thôi mà… bà đang nghĩ đi đâu vậy?”
“Ngươi…”
Tuyết Hồng Dao sững người.
Chiếc áo hồ cừu trắng trên người bà ta đúng là một món pháp bào, làm từ da hồ tuyết cấp tám, mặc vào có thể chống đỡ đòn tấn công của cường giả Hợp Thể Cảnh.
Chỉ là…
Lâm Phong cần món này làm gì?
Với tu vi ở cảnh giới như bọn họ, pháp bào kiểu này vốn không còn bao nhiêu tác dụng…
“Nói đi, bà muốn hợp tác thế nào?” Lâm Phong hỏi.
Anh muốn chiếc áo choàng này cũng là để tặng cho Trần Y Nặc.
Tuyết Hồng Dao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, không nói gì, chỉ cảm thấy bản thân lúc này còn tức giận hơn cả lúc nãy.
Bà đây đã cởi đồ rồi, vậy mà ngươi lại nói không hứng thú với bà đây?
Chuyện này đối với một người phụ nữ mà nói, đúng là sự sỉ nhục lớn nhất.
“Chuyện về Thanh Đồng Quan ngươi biết rồi đúng không? Ta muốn ngươi mở nó ra, nếu ta đoán không lầm, bên trong sẽ có một viên châu màu trắng. Ngươi hãy lấy nó cho ta. Đổi lại, ta sẽ cho ngươi một đóa Hoa Thiên Ma. Ngoài ra, mọi ân oán trước kia giữa chúng ta coi như xóa bỏ.”
Tuyết Hồng Dao nói.
“Vụ hợp tác này đối với tôi chẳng có gì hấp dẫn. Tôi chỉ cần giết Đại hoàng tử của Băng Tuyết nhất tộc thì Ma Chủ sẽ cho tôi hoa Thiên Ma rồi. Việc đó còn dễ hơn việc mạo hiểm tiến vào Thanh Đồng Quan.”
Lâm Phong đáp lại.
“Lâm Phong ơi là Lâm Phong, ngươi tự nhận là kẻ thông minh mà lại đi tin Ma Chủ sẽ giữ lời hứa sao? Hắn ngay cả sống chết của con gái mình còn không thèm quan tâm, thì liệu có quan tâm đến ngươi không? Ta có thể nói thẳng cho ngươi biết, đợi đến khi ngươi trở về Ma Thần tộc, chính là lúc ngươi phải chết.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất