“Ngạo mạn, cuồng vọng…” 

 

Mọi người trong trường đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Bọn họ là ai chứ? Tất cả đều là thiên chi kiêu tử đến từ khắp nơi, đi đến đâu cũng được người người cung phụng, vạn chúng ngưỡng mộ, nào đã từng bị người khác khinh thường như vậy? 

 

Thế nhưng tức giận thì tức giận, vẫn không ai dám bước lên gây sự với Lâm Phong. 

 

Lâm Phong giết chết Milan, không nghi ngờ gì nữa là đã hoàn toàn đắc tội với Lạc Kỳ Thần Quan. Mà Lạc Kỳ Thần Quan lại là một trong những người chủ trì đại hội Quan Tài Đồng lần này, đến lúc đó chắc chắn sẽ ra mặt báo thù. 

 

Cho nên, kịch hay thật sự còn ở phía sau. 

 

Đến lúc đó, xem thử Lâm Phong này còn ngạo mạn được đến mức nào. 

 

…… 

 

Một trận náo loạn như vậy. 

 

Không khí trong trường rõ ràng trở nên nặng nề hơn nhiều. 

 

Ba người Ma Dạ, Triệu Đỉnh Thiên, Ma Lị đi tới bên cạnh Lâm Phong, trong ánh mắt tràn đầy kính sợ lẫn lo lắng. 

 

Kính sợ là vì Lâm Phong quá mạnh. 

 

Một nhân vật kiêu hùng cường đại như vậy, dõi theo cổ kim, cũng cực kỳ hiếm thấy. 

 

Lo lắng chính là sau này làm sao đối phó với Thiên Sứ mười cánh Lạc Kỳ Thần Quan? 

 

Theo lời đồn, Lạc Kỳ Thần Quan không có trận chiến nào là không thắng, không có kê địch nào không địch nổi, từ khi xuất đạo tới nay, chưa từng bại trận. 

 

Đó là một cường giả siêu cấp không thể tưởng tượng nổi… 

 

Sinh ra vào đầu thời kỳ hậu hiện đại, tuy được gọi là thế hệ thanh niên, nhưng thực chất đã tính là người của thế hệ trước rồi. 

 

“Anh Lâm, hay là bọn ta rời khỏi nơi này đi?” 

 

Ma Lị lo lắng nói. 

 

“Đã đến rồi, sao phải rời đi?” 

 

Lâm Phong khẽ cười một tiếng. 

 

“Anh giết Milan rồi, Lạc Kỳ Thần Quan chắc chắn sẽ không bỏ qua... chi bằng nhân lúc hắn còn chưa tới...” 

 

Ma Lị nói. 

 

“Chưa tới?” 

 

“Chỉ cần hắn đến, hôm nay trong đại điện này, chẳng qua chỉ nhiều thêm một làn sương máu mà thôi.” 

 

Lâm Phong dừng lại một chút, rồi lại mang theo vẻ hào khí bừng bừng, nói: 

 

“Hôm nay tại đây, tôi vô địch.” 

 

“Ai không phục, giết.” 

 

Câu nói vừa dứt. 

 

Ma Lị cũng sững sờ. 

 

Tự tin, phong độ... 

 

Đây là một người đàn ông xuất chúng đến mức nào chứ... 

 

Ma Lị ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, tựa như cả thế giới chỉ còn lại một mình Lâm Phong. 

 

“Làm sao vậy? Có phải thấy tôi quá ngông cuồng rồi không?” 

 

Lâm Phong bất đắc dĩ cười. 

 

“Anh Lâm, ả Milan đó thật ra cũng khá xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn, sao anh lại…” 

 

Ma Lị không trả lời mà ngược lại hỏi lại một câu. 

 

“Xinh đẹp sao? Trong mắt tôi, tất cả chỉ là một bộ xương trát phấn mà thôi. Nói thật lòng, tôi thấy cô còn đẹp hơn cô ta.” 

 

Lâm Phong lắc đầu. 

 

Milan tuy dung mạo không tệ, nhưng chủ yếu thắng ở khí chất cao quý, là đối tượng mà phần lớn đàn ông muốn chinh phục… 

 

Còn Ma Lị không chỉ có khí chất lạnh lùng, dung mạo cũng vô song, lại thêm vẻ ngại ngùng như một tiểu loli, tuyệt đối là thứ Milan không thể sánh kịp… 

 

Tất nhiên, những điều đó đều không liên quan đến anh. 

 

Cả đời này của anh, ngoài việc tìm kiếm ba mẹ và em gái, bước lên con đường tu tiên, thì chỉ còn lại việc chăm sóc vợ con… 

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Phong khẽ thở dài. 

 

Nói đi cũng phải nói lại, đã rất lâu rồi chưa quay về Vân Xuyên… 

 

Người trong giang hồ, không thể làm chủ. 

 

“Tôi… tôi thật sự đẹp sao?” 

 

Nghe thấy lời Lâm Phong, mặt Ma Lị lại càng đỏ hơn. 

 

Ngàn vạn lời khen từ người khác, cũng không bằng một câu “cô đẹp hơn cô ta” từ miệng Lâm Phong. 

 

Lâm Phong nhìn Ma Lị, đang định mở miệng nói tiếp, thì đúng lúc này, không biết cảm ứng được điều gì, đôi mắt anh khẽ nheo lại, quay sang ba người bên cạnh nói: “Các người cứ ở đây chờ tôi, tôi ra ngoài có chút việc.” 

 

“Việc gì vậy?” 

 

Ma Dạ vừa dứt lời, chỉ thấy người Lâm Phong đã biến mất ngay trước mắt… 

 

“Anh Lâm đi đâu vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?” 

eyJpdiI6IlFqVm1cL2JUQ1hxek5lWDNRcmd1U0d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im02QWRlZUlSdE03d0puZWNkZytZZkd2VWtwS1ZzbWpRUVwvVTZBK0hpcGVcL2IzMUFOVkFNeFZudjRVa1hvd3NsayIsIm1hYyI6IjQxOTYzYzM2YmYwMTFiYjQ2NTY0YzU5MzY4MDI4MzNiZDk3MTRmMGI1ZjQ3ZDk5ODNlMzVhZGY0OWNjNzBmOWYifQ==
eyJpdiI6ImUreHF0VGR3aXlNbUI1QkFLdWVcL0xRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJKSm5uTno3OVNtYytJdlFiWXR6Sk9RWk5wRlM3NjViVlBvOEdxM2MzRnFOUFhcL1I0eFk4RXFSY3ZOeElDdTNFdG1Nekw3NUVzMUoyXC9VSVh5OHpUaGEwWWJlcVJRYWwyeXM2bUI0Sjl6R3k0QUdxR1pjbTZCWGFVQVNFTlp3aUoiLCJtYWMiOiI3ODY2NDZiNjMwYWJjMzNmYmMyMjMzYjUxOGFmYmNkY2U3NmQ2YjQ3MmFlYmZhYjE1ODViNDQ4MTE3NjU4OWYyIn0=

“Phàm là thiên chi kiêu tử, không ai không có lòng cao hơn trời. Hắn đã như vậy, thì chúng ta chỉ còn cách vô điều kiện đi theo…”

Ads
';
Advertisement
x