Đây là thực lực của cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ sao?
Quá mức khủng khiếp!
“Hai cô lui ra sau đi!” Lâm Phong nói.
Rồi cả người anh như viên đạn, bắn về phía cơn cuồng phong do chú Hổ tạo ra.
Dù đã giết vài cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng đối mặt với cao thủ hậu kỳ chưa nắm rõ thực lực như chú Hổ, Lâm Phong vẫn phải cẩn trọng, anh quyết định dùng một phần mười sức mạnh để thăm dò chú Hổ trước.
“Ầm!”
Cả người Lâm Phong tỏa sáng rực rỡ, anh xuyên qua không gian hỗn loạn, lao đến trước mặt Chú Hổ, tung ra một quyền.
“Hừ!”
Chú Hổ không hề sợ hãi, năng lượng thuật pháp đã tích tụ từ lâu va chạm thẳng vào nắm đấm của Lâm Phong!
“Ầm!”
Nắm đấm và năng lượng thuật pháp đối chọi, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ánh sáng chói lòa bắn ra khiến hai chị em sinh đôi đứng ngoài gần như không thể mở được mắt.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, cảnh tượng chiến đấu hoành tráng cũng bị ngưng đọng như thể nó sẽ kéo dài vĩnh cửu!
“Mày cũng có chút thực lực đấy, thảo nào giết được Vân Tà!” Chú Hổ lạnh lùng nói: “Nếu mày không làm ra chuyện ngu xuẩn kia, nếu mày không giết Vân Tà, với thiên phú của mày, đáng lẽ sẽ sống rất sung sướng, tiếc là mày đã quá ngu ngốc, giờ thì mày chỉ có một kết cục, chính là chết!”
Hai bên va chạm rồi nhanh chóng tách ra, biểu tình của chú Hổ lúc này rất nghiêm nghị, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Không gian xung quanh lão ta lập tức méo mó.
Uy áp khủng khiếp từ trên người lão ta bộc phát, bao trùm cả vùng không gian rộng lớn.
Hiện tượng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, dưới ánh trăng, một cây đào to lớn đột nhiên xuất hiện, cánh hoa màu hồng phấn bay lả tả.
Cảnh tượng ấy vừa thơ mộng vừa ẩn chứa sát khí kinh người.
“Đây… đây là cấm thuật của Hợp Hoan Tông – Phong Hoa Tuyết Nguyệt!” Đường Tử Đồng sợ hãi hét lên.
“Không thể nào!” Đường Tử Nguyệt lắc đầu: “Ông ta chỉ là lão bộc của Hợp Hoan Tông thôi, sao có thể biết được cấm thuật này chứ! Đây là thần thông chỉ dành riêng cho Tông chủ của Hợp Hoan Tông thôi mà!”
“Chúng mày thật sự nghĩ tao chỉ là lão bộc bình thường sao?” Chú Hổ lạnh lùng nói.
“Ông rốt cuộc là ai?”
“Tao từng là hộ vệ thân cận của Tông chủ Hợp Hoan Tông! Tao và Tông chủ cùng nhau lớn lên, tao được chính Tông chủ thân truyền, nếu không phải do thiên phú của tao có hạn thì tao đã đột phá Hóa Thần rồi!”
Giọng Chú Hổ trở nên dữ tợn hơn: “Chính vì thiên phú của tao có hạn, nên tao đã dồn hết hy vọng vào Vân Tà, vì vậy mới xin Tông chủ cho phép tao đến bí cảnh Tây Hải để bảo vệ nó! Nhưng chúng mày đã giết nó… Tao muốn ba người chúng mày chôn cùng Vân Tà! Chết hết đi! Cấm thuật – Phong Hoa Tuyết Nguyệt!”
“Ầm!”
Uy áp kinh thiên động địa ập đến, bao phủ cả người Lâm Phong, cây hoa đào dưới trăng quái dị kia bỗng chuyển sang màu đỏ máu, cánh hoa bay lả tả ập về phía anh như vũ bão.
Hàng tỷ cánh hoa đào lóe lên ánh sáng đỏ lạnh lẽo, như những lưỡi dao sắc bén nhất cứa lên da thịt Lâm Phong.
Từ trên cây đào, một sợi dây thừng khô héo rơi xuống, muốn siết cổ Lâm Phong.
Mặt trăng trên cao đột nhiên hiện ra khuôn mặt quỷ dữ, nó mở to cái miệng quái dị, phát ra tiếng cười khằng khặc điên cuồng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất