Vương Phi Muốn Tái Gia Rồi

Ads

Chương 26: Bán mình

Như Lãnh Băng Cơ đã nói, trong viện này có những bà tử lớn tuổi, bọn họ đã nghe ra mảnh khỏe qua lời Lãnh Thanh Kiêu. Bây giờ sau khi nghe nàng nói vài câu thì bọn họ cũng hiểu được ý tứ, ánh mắt nhìn về phía hai mẹ con Lãnh Băng Nguyệt đã thay đổi.

Kim di nương bị lời phản bác của nàng khiến cho á khẩu, ngược lại Lãnh Thạnh Kiều vẫn còn vô cùng mồm mép, nó thoát khỏi tay Kim di nương, giận dữ chửi ầm lên.

“Đồ tiện nhân, còn dám mạnh miệng sao? Không phải người ý vào việc thái hậu bất công mà cướp mất vị hôn phu của tỷ tỷ ta sao? Di nương đã nói với tỷ tỷ ta, sớm muộn gì cũng khiến người…”

Lãnh Băng Nguyệt cảm thấy tình thế vô cùng cấp bách nên đã giơ tay lên tát thẳng vào khuôn mặt núc ních của thằng bé: “Câm miệng!”

Lãnh Thanh Kiều giật mình, nó nhìn về phía Lãnh Băng Nguyệt đang trừng mắt với mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, oan ức bật khóc.

“Đệ đến đây để trút giận cho tỷ, nổ chết đám tiện nhân bọn chúng, vậy mà tỷ lại đánh đệ”. Lãnh Bằng Cơ cười châm biếm, nàng quay người bước đi, khi bước tới cửa thì xoay lại, bình tĩnh nhìn Kim di nương.

“Còn một chuyện nữa ta muốn mọi người chỉ bảo, khế ước bản thân của hạ nhân bồi gả theo ta, dựa theo quy tắc có phải sẽ trở thành của hồi môi của ta không?”

Một bà tử gật đầu: “Đương nhiên rồi, làm gì có người nào đi theo tới phủ mà khế ước bản thân vẫn còn ở nhà mẹ đẻ chứ”. Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

“Vậy thì xin hỏi Kim di nương, khế ước bản thân của Vương ma hiện giờ đang ở trong tay ai? Ngươi xem, Vương ma bị người hỏi một cầu đã sợ tới tái mặt, không dám nói ra sự thật. Chuyện này có phải là do khế ước bản thân không ở chỗ ta, nên ta không phải chủ nhân của Vương ma không?”

Đám nô tài trong phủ đều quay mặt lại nhìn Kim di nương, rồi lại nhìn gương mặt đầy vết thương của Vương ma, bọn họ đột nhiên hiểu ra, vừa rồi bà ta đã cắn răng nói trải lương tâm.

Kim di nương liên mồm nói vương phi nương nương ở tướng phủ kiêu căng ngạo mạn, bắt nạt thứ muội, điều này cần phải cân nhắc rõ đúng sai. Về việc danh tiếng vương phi lan truyền ra ngoài thế nào thì càng khiến người khác tò mò hơn.

Kim di nương vốn dĩ muốn lợi dụng chuyện Lãnh Thanh Kiều bị thương để hủy hoại danh tiếng của Lãnh Băng Cơ, lót đường cho nữ nhi mình trong vương phủ, nhưng không ngờ lại tự chuốc lấy thất bại, bị Lãnh Bằng Cơ làm bẽ mặt trước mọi người, nên nhất thời lúng túng không biết làm sao.

“Có lẽ, có lẽ là ta bận bịu nên sơ suất”.

“Vậy thì làm phiền Kim di nương trở về phủ sai người đưa khế ước của Vương ma đến cho ta, như thể cũng khiến Vương ma yên tâm hầu hạ ta, đúng không?”

Kim di nương nghiến răng chịu đựng, không thể bộc phát, bà ta kéo con trai và con gái đau khổ rời đi.

Mọi người giải tán, Vượng ma cúi đầu lặng lẽ dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất, Nhi Nhi lạnh lùng quan sát từ đầu đến cuối, khi mọi người trong phủ giải tán thì lại bắt đầu nhóm lửa, chuẩn bị bữa sáng.

Vượng ma đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt Lãnh Băng Cơ: “Tiểu thư, xin lỗi người, lão nô đáng chết. Vì quá sợ hãi nên mới không dám nói ra sự thật. Xin tiểu thư hãy trừng phạt nô tỳ”.

Lãnh Bằng Cơ khẽ mỉm cười, nàng bước tới đỡ bà ta từ dưới đất lên: “Ta hiểu được nỗi khổ của Vương ma. Khế ước bản thân. của ngươi không nằm trong tay ta, người vẫn bị Kim di nương nắm thóp, nên mới lâm vào tình thế khó xử. Đợi Kim di nương đưa khế ước bản thân của ngươi đến, thì ta cũng có thể tự mình làm chủ”.

Vương ma cúi đầu bật khóc: “Lão nô làm bậy bạ, thực sự xin lỗi tiểu thư. Tiểu thư không những không quan tâm, mà còn làm chủ cho lão nô. Lão nô thật sự khốn nạn!”

“Vương mà không cần nói chuyện khách khí như thế. Người và ta là chủ tớ, còn có tình cảm xưa cũ. Ngươi cũng là người biết nhìn xa trông rộng, tương lai chắc cũng biết nên chọn con đường nào. Sau này cho dù vinh hoa hay nghèo đói, ngươi, Nhi Nhi và Linh Quan Nhi đều là người của ta. Cũng có nghĩa là sau này đi đâu chỉ cần nghe lời của ta, không cần phải nghe theo người khác”.

Vương ma bật khóc, bà ta vô cùng cảm động, luôn miệng cảm ơn. Lãnh Bằng Cơ xoay người: “Rửa mặt đi”.

Nhi Nhi bưng một cái chậu đồng pha nước ấm vào phòng, Nhi Nhi hầu hạ nành rửa mặt, sau đó dùng lược ngọc chải lại tóc cho nàng, suốt quá trình yên lặng rầu rĩ không nói gì.

Nhìn thấy sắc mặt của nàng ta từ trong gương đồng thì Lãnh Băng Cơ nhẹ giọng hỏi: “Do vừa rồi ta không dạy dỗ Vương ma một trận, nên người còn tức giận sao?”

Nhi Nhi bĩu môi: “Nô tỳ hiểu tiểu thư phải có lý do riêng mới làm thế. Nhưng nô tỳ không hiểu được tại sao tiểu thư biết rõ Vương ma và mẹ con nhị tiểu thư là cùng một giuộc, nhưng vẫn muốn để bà ta lại bên người, cũng không trừng phạt bà ta. Còn đối xử với bà ta tốt như vậy, tiểu thư thật sự quá lương thiện rồi!”

“Ta lương thiện?”, Lãnh Băng Cơ mím môi cười: “Có đôi khi quá lương thiện lại chính là ngu ngốc. Ta không nghĩ bản thân đối xử tốt với Vướng mà một chút thì bà ta thật sự sẽ cảm động mà thay đổi. Đừng quên bây giờ cho dù Kim di nương có giao khế ước bản thân cho ta, thì trong tay nàng ta vẫn nắm được nhược điểm về việc Vương ma hại ta”

“Vậy thì tiểu thư có ý đồ gì? Cứ để bà ta nói năng bậy bạ trước mặt ma ma như thế sao? Vương gia vốn đã hiểu lầm người rồi, nếu như ma ma lại nghe lời bà ta nói bậy bạ rồi nói xấu một hai câu về chúng ta trước mặt vương gia, thì chúng ta làm gì có cơ hội xoay người nữa?

“Ngươi vẫn còn ôm kỳ vọng với vương gia sao? Hắn đối xử với ta thể nào cũng không quan trọng”, Lãnh Băng Cơ bỏ bộ kim diệu trong tay sang một bên, nàng ngẩng mặt nghiêm túc nhìn Nhi Nhi: “Chuyện ở trong âm ni cô kia không chỉ có mỗi Kim di nương, Lãnh Băng Nguyệt và Vương ma biết. Nếu một ngày chuyện cũ này bị nhắc lại, người nói xem ai sẽ là người dễ mọi chuyện nhất?”

“Còn cần phải nói sao, Kim di nương và nhị tiểu thư làm gì có chuyện không đánh mà khai, tất nhiên loại cẩu nô tài như Vương ma là không đáng tin cậy nhất.”

“Đúng vậy, nếu Vương ma ở lại bên cạnh Lãnh Băng Nguyệt, thì người nói xem nàng ta sẽ cho ta cơ hội này sao?” Nhi Nhi ngẩn ra: “Nhất định sẽ không”.

“Nếu Lãnh Bằng Nguyệt đuổi bà ta tới một nơi xa, hoặc nếu nàng ta tàn nhẫn giết người diệt khẩu, thì ta biết đi đầu tìm nhân chứng duy nhất này đây?

Đến lúc này Nhi Nhi mới chợt hiểu ra: “Thảo nào tiểu thư muốn giữ bà ta bên mình. Nếu bà ta thú nhận và vạch trần hành vi để tiện của Kim di nương và nhị tiểu thư, thì có thể trả lại công bằng cho tiểu thư rồi. Tiểu thư đã từng hỏi bà ta chưa?”

“Nha đầu ngốc, nếu ta hỏi thì chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ sao? Hơn nữa có lẽ Lãnh Băng Nguyệt còn muốn ta làm ầm ĩ để công khai mọi chuyện đấy. Ta sẽ không làm loại chuyện thiết thân này. Giữ lại nàng ta sẽ có lúc dùng được ”.

“Cũng đúng”, Nhi Nhi bứt tóc: “Vậy thì để bà ta đắc ý mấy hôm đi”.

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Vừa rồi ta đánh tiếng với bà ta, nếu có bà ta là người thông minh thì nên kiềm chế lại, không dám kiêu ngạo như trước nữa. Người không cần tranh cãi với bà ta, nếu chúng ta đối xử quá khắt khe với bà ta, thì tương lai bà ta lại có cả để phản bội chúng ta”.

Nhi Nhi đã thông suốt: “Đúng vậy, chủ nhân đối xử với bà ta tốt như vậy, nếu bà ta còn nói xấu người trước mặt mà ma, thì ma ma nhất định sẽ nghĩ bà ta ăn cây táo rào cây sung, càng cảm thấy bà ta là người vong ơn, bị nhị tiểu thư xúi giục”. Lãnh Bằng Cơ cười, không lên tiếng.

Ngày hôm sau, Kim di nương ra lệnh cho hạ nhân trong phủ ngoan ngoãn giao khế ước bản thân của Vương ma tới. Lãnh Bằng Cơ cất nó vào trong kết giới để bảo vệ an toàn.

Mà Vương ma cùng đối xử với Lãnh Băng Cơ ân cần hơn rất nhiều. Nhi Nhi không vì vậy mà có chút lơ là, nàng ta luôn chú ý đến hành động của Vương ma.

Lãnh Băng Nguyệt cuối cùng cũng chịu yên tĩnh được hai ngày, vết thương trên người nàng ta cuối cùng đã lành có thể tự do đi lại.

Trong khoảng thời gian này nàng có gặp Mộ Dung Phong một lần, hắn ta vừa đi ra khỏi Tử Đằng Tiểu Trúc thì đã bước về phía nàng, rồi dùng giọng hằn học hỏi nàng, khi nào thì cơ thể của lão thái quân mới khỏi hẳn

Có vẻ như tên này ngủ trong thư phòng nghẹn uất đến nỗi không thể đợi được muốn đuổi nàng đi, để hắn ta và Lãnh Băng Nguyệt có thể tương thân tương ái.

Lãnh Bằng Cơ không thể cho hắn ta câu trả lời được, bởi vì nàng không thể quyết định việc lão thái quân bao giờ khỏi bệnh được, lão thái quân muốn bệnh thì bệnh, mà muốn khỏi lúc nào thì khỏi.

Mộ Dung Phong tất nhiên cho rằng nàng cố ý trì hoãn thời gian, không muốn bị đuổi ra khỏi phủ, nên châm chọc khiêu khích hai ba câu.

Tỷ đây nhịn. Linh Quan Nhi bảo cho nàng một tin tức, răng Lãnh Thanh Hạc đã chuyển ra khỏi tướng phủ, nhưng không chuyển đến ngôi nhà mà bản thân mua, ngược lại hắn ta lại tới sống ở lăng mộ nhà họ Lãnh, để bảo vệ coi giữ lăng mộ. Hắn ta cũng chỉ dẫn theo hai nô tài đi cùng.

Lãnh Bằng Cơ ban đầu hơi ngạc nhiên. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì cảm thấy ca ca chắc hẳn tự có tính toán riêng.

Lăng mộ của tướng phủ nằm ngoài kinh thành, ở một vị trí hẻo lánh, thoát khỏi tai mắt của Kim di nương sẽ càng có lợi cho việc hồi phục của ca ca. Hơn nữa ở trong lăng mộ của Lãnh gia, dù Kim di nương có muốn ra tay thì khi đối mặt với tổ tiên Lãnh gia, bà ta ít nhiều cũng sẽ có chút kiêng kị?

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement