"Ngươi.." Tưởng Nhã Linh chỉ tay vào nàng, chợt nhận ra điều gì đó, lập tức quỳ xuống trước mặt Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi chỉ nói đùa thôi ạ, Linh Nhi không muốn bị đánh" 

Thấy Tưởng Nhã Linh khóc như mưa, Thái hậu không đành lòng, lại thêm bà ta vốn đã ghét Sở Kiều Tịnh, bèn suy nghĩ rồi đáp: "Chỉ là vài câu nói đùa thôi, ai gia nghĩ chuyện hôm nay kết thúc ở đây là được rồi." 

"Nói đùa?" Sở Kiều Tịnh nhíu mày: "Nếu như người phải bị đánh là con, Thái hậu có cho là nói đùa, từ đó miễn phạt hay không?" 

Lời chất vấn của Sở Kiều Tịnh khiến tất cả mọi người đều hít vào một hơi, dám nhìn thẳng vào Thái hậu nói kiểu đó, Sở Kiều Tịnh vẫn là người đầu tiên. 

Trên mặt Thái hậu cũng có phần giận dữ, giọng nói hàm chứa cơn giận, nghe hơi trầm thấp: "Ngươi đang chất vấn ai gia không công bằng?" 

"Chất vấn? Tịnh Nhi không dám, con chỉ bày tỏ thắc mắc của mình thôi ạ." 

"Được! Được thôi, thắc mắc chứ gì, vậy thì ai gia sẽ nói cho ngươi biết. Nếu là ngươi, ai gia cũng cho là nói đùa và miễn hình phạt này!" Thái hậu nhìn chằm chằm nàng, không hề thấy hổ thẹn vì nói ra những lời trái với lương tâm của mình. 

Thấy thế, Tưởng Nhã Linh đang quỳ dưới đất vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, nếu ngươi phải chịu phạt, bổn vương phi cũng nhất định sẽ tha thứ cho ngươi!" Thái hậu quay mặt về phía Sở Kiều Tịnh, hếch cắm bảo: "Sao nào? Giờ ngươi còn lời gì muốn hỏi nữa không? Nếu không có thì yên lặng ngắm hoa cúc đi" 

Sở Kiều Tịnh ngước mắt thoáng nhìn Thái hậu một lòng che chở cho Tưởng Nhã Linh, thầm cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn đúng mực. 

"Không cần biết Thái hậu và Hiên Vương phi có thể làm được như những gì mình đã nói hay không, nhưng Tịnh Nhi sẽ không chịu bị vu oan. Hơn nữa, về việc ngắm hoa cúc, Thái hậu không cảm thấy màu sắc của hoa cúc quá đơn điệu sao? Có vàng có trắng, chỉ thiếu mỗi màu đỏ vui mừng thôi, Tịnh Nhi nghĩ dùng máu của Hiên Vương phi tô điểm thêm màu sắc sẽ hợp lắm đấy ạ!" 

"Ngươi dám!" Nghe vậy, Tưởng Nhã Linh lập tức đứng phắt dậy, ngón tay cũng run rẩy theo, không biết là do tức giận hay sợ hãi! 

"Sao ta lại không dám!" Giọng Sở Kiều Tịnh đột nhiên cất lớn, đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lẽo: "Chuyện này không có bằng chứng mà ngươi vẫn dám nói bậy, gán tội lung tung cơ mà. Ta muốn trừng trị kẻ vu oan cho ta, cớ sao không dám! Ngược lại là các ngươi đấy, có thật là có thể rộng lượng giống như những gì mình nói không?" 

"Nhưng điều này cũng không quan trọng.." Sở Kiều Tịnh cười khẩy, tiếp tục nói: "Bởi vì, ta không thể! Vậy nên việc đánh ngươi hôm nay, bổn vương phi đã quyết định rồi!" 

"Ngươi... Ngươi ngông cuồng quá rồi, Hoàng tổ mẫu đang ở đây mà ngươi dám động vào ta à!" 

Sở Kiều Tịnh nhìn Tưởng Nhã Linh cuống quýt chạy tới bên cạnh Thái hậu, vẻ tàn nhẫn trong mắt nàng càng thêm rõ rệt, nhưng tự nhiên nàng lại nhếch mép một cách hết sức nham hiểm: "Thế à?" 

Nói rồi, nàng lấy một thứ từ trong ống tay áo ra, giơ nó lên cao quá đầu: "Vậy nếu ta có thứ này thì sao?" 

"Uầy, là kim bài mà Hoàng thượng ngự ban... Gặp kim bài như gặp Hoàng thượng!" 

"Tham... Tham kiến Hoàng thượng.." 

Ngươi..." Tưởng Nhã Linh khó tin nhìn Sở Kiều Tịnh lấy kim bài ra, sau đó luống cuống: "Hoàng tổ mẫu... Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi không muốn bị đánh!" 

Vẻ mặt lo lắng của Thái hậu lúc này như có thể rỉ ra mực, bà ta nói với giọng trầm thấp hàm chứa nhẫn nhịn: "Ngươi muốn lấy Hoàng thượng ra trấn áp ai gia đúng không!" "Tịnh Nhi không dám! Chẳng qua, mục đích phụ hoàng cho Tịnh Nhi kim bài e cũng là vì không muốn Tịnh Nhi chịu ấm ức! Con chỉ không muốn làm trái lệnh vua thôi." Sở Kiều Tịnh ung dung đáp, vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó cười khẽ một tiếng: "Có điều... Thái hậu hiểu rõ đại nghĩa, dù có tấm lòng Bồ Tát, chắc người cũng sẽ không ngăn cản Tịnh Nhi đâu nhỉ" 

Sở Kiều Tịnh cố ý khoe kim bài, sau đó hạ xuống cất vào trong ống tay áo. 

Thái hậu khẽ nheo mắt, "hừ" một tiếng rồi đứng dậy: "Cứ tự nhiên, ai gia mệt rồi, các ngươi cứ tự tiện đi. 

Dứt lời, Thái hậu nhìn sang Dạ Linh Nhi: "Bên ngoài gió lớn, con cũng theo ai gia trở về nghỉ ngơi đi" 

Trước ánh mắt của mọi người, Thái hậu dẫn theo Tôn Nhã Tịnh và Dạ Linh Nhi rời khỏi đình ngắm hoa. 

Khi đi ngang qua Sở Kiều Tịnh, Dạ Linh Nhi nhí nhảnh chớp chớp đôi mắt to tròn với nàng. 

Thái hậu vừa đi, tất cả mọi người đều tập trung vào Sở Kiều Tịnh và Tưởng Nhã Linh. 

"Người đâu, đưa Hiên Vương phi đi, đánh ba mươi hèo!" 

Sở Kiều Tịnh nhẹ nhàng mở miệng, lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta không thể phản bác. 

Vì có sự ngầm chấp nhận của Thái hậu nên những người khác không dám lên tiếng ngăn cản nữa. 

Tên thái giám ở bên cạnh cũng vội vàng giữ Tưởng Nhã Linh lại. 

Vừa bị khống chế, Tưởng Nhã Linh lập tức nổi đoá: "Sở Kiều Tịnh, ngươi dám à, thả ta ra! Bổn vương phi có phụ thân là Nguyên lão Tam triều, phu quân là Vương gia. Nếu ngươi động vào ta, họ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" 

"Ha ha... Bổn vương phi có phụ thân là Thừa tướng, cô mẫu là Quý phi, phu quân là Vương gia, còn có kim bài mà Hoàng thượng ban cho, rốt cuộc là ai không bỏ qua cho ai thì vẫn chưa biết đâu!" 

Sở Kiều Tịnh cười mỉa mai, so thân phận, nàng nhất định sẽ không thua Tưởng Nhã Linh ngang ngạnh càn rỡ này! 

Nói xong, nàng lại nhìn tên thái giám bên cạnh: "Còn đứng đực ra đó làm gì, dẫn đi!" 

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Kiều Tịnh, thái giám lập tức giật mình, vội vàng lôi Tưởng Nhã Linh đi. 

"Sở Kiều Tịnh, ngươi không được đánh bổn vương phi, ngươi sẽ hối hận! Sở Kiều Tịnh!" 

Khi bị dẫn đi, Tưởng Nhã Linh vẫn còn cố gắng kêu la. 

Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn nàng ta, mặt không cảm xúc. 

"Không đánh ngươi thì ta mới hối hận!" Dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo của nàng dời về phía mọi người, nói tiếp: "Các vị tiếp tục đi, bổn vương phi đi trước đây!" 

Trước những ánh nhìn lén hoặc thấp thỏm e sợ của mọi người, Sở Kiều Tịnh chậm rãi rời khỏi đình ngắm hoa. 

Vừa ra khỏi đình, một tên tiểu thái giám hốt hoảng đâm thẳng tới. 

"Ai ôi!" Sở Kiều Tịnh né tránh, làm cho tiểu thái giám té ngã xuống đất. 

Nàng vừa định nâng dậy giúp thì tiểu thái giám ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy nàng, trong mắt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ: "Thần Vương phi, gặp được người thì tốt quá rồi. Tình Quý nhân bị giật mình dẫn đến khó sinh, bà đỡ và thái y đã được phái đi lần lượt mười người mà họ đều bó tay, Hoàng thượng mời người đến xem sao ạ" 

Sở Kiều Tịnh nhíu mày: "Bị giật mình dẫn đến khó sinh? Vì chuyện gì thế?" 

"Đáng lẽ Tình Quý nhân chưa đến ngày sinh, nhưng mèo của Lệ phi đột nhiên chạy tới phòng của Tình Quý nhân, lao về phía người ấy nên người ấy mới giật mình, dẫn đến sinh 

non." 

Sở Kiều Tịnh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, sau đó nhanh chân đi theo tiểu thái giám đến phòng của Tình Quý nhân. 

eyJpdiI6IklqTGtkZzJ6eXRGaTFkWnB3aHptblE9PSIsInZhbHVlIjoiWlFMUmIrUys5TWxPY29EMzYrXC9nS04yb0EzZERCUnlWVWRJS2hFUm4yc1QxZWZlRHVncExoblFlRHpXMk1vMFwvT2xTSVJqQ3FiR0hoWGlrZERvOXhlUTFtcFNjVE9tSDFPVzFTZ21jaVNIb2lUZXB2c3VOWkh3ZmFCeXdFYllEOWtJc1pmZzVCaVFnR3BOSTlpNE9vT21sM2ZTdzIzZEtwWWRLdE1wTkNIeEErdEJUVUxtU29uYjFtYm5OVHI0NjM3ekYyckhPMUl6OW1TbWtlMkJcL3lhMEtoekJ0eDJZQWpFVk9IdlFxYjFEN2tVVmFlRURMcXlPUDZZMjhaOTZpNnZnbnU4SjdUbnFoTUJiQjdtV2hLMUlHT3E0OHowcGlPNDNVR1M3Q0FURG5jNFVtOWZRcU1OcThHeVd1bzUrRkNBTWlMK2dcL3JkWmlKc2NZNEtJZ0JPQT09IiwibWFjIjoiMmFhNjk4YmQzYTQxZjMzNTRkNjMyN2MyM2QyMGFiNTZkNGFkYWQ2NDI1M2NmYmVkYThlMzUxNThmZTc1YTFhYSJ9
eyJpdiI6IjJOTk1GOVZQaXVtQTJUNExHanFKcXc9PSIsInZhbHVlIjoidmRRVCtEZzdrMXhhZW4wSWZhZlBWdTZCSnZlamNFdWw3ZThiOUt4Y2s2aHFjSkorUFpwNUlMTzA5QWRpblIzVkc0eE5iKzU4ekE3djJpMWI1alFJdWFaY3MxcWtycHhPYmNGK3l5Szc3WEx5d1FkZVwvSWdJODh1dnc0TGdHM1p5V3FGRlBMd1dpNnBXXC8rZlpzVVRLbkdKRWpJTjJkTzdkdHlQclM3Y1gzOFdEXC9sekVIMVdhdDFnaWM5dDBGTm5zWFM4akozekJTall4R0YrODczeXFTMEg0bGJoMWZERDZzZ1JlRmpNQURxdEdZUlo0ekRoMUYyRE5cL0tUdTR0T0hNdWc1b0wwUkJobWhtMStRRW1va1QyT2lYcVwvYnp0c1JJZVhpNTlZQ2dDSDVQQ2VnbE56QXkyZ1d1b2NmcXQyVEpPWVU5M3p5dytYaXJ3WGJYYXk4OUJXUElxVlZWWFVvVStoRGN1ZjNWWlMxR0t4R0VpVFJXNWVjQ3BhVmJmUGN0RTR4NjRSWWhpQTdEY1hZMVpTUk4zOVdPOGhIYXlcL2kyTGMwakZ5d1dob2RpUEErVGt0dzNxUkpIUDd1eHJ4ZWdYREg1WGd0YytsRWhBQUVZMTBDVEE3aEZzcGJTOHNlODVGbkhQZFRoUnZtUkJ4NEtISStRSjNWZkx5aE5sQVBubnVXXC85Qmp2SHVNYmJXc1dxZ1pHS3NMaFUwYnlqSnNuXC95dDVQTnRRV2NkNHVSV0xFajB6Z0VNcnFLVmd5K2RHRVFNQ1ZYYjl4bnllcG5QTXFmTHNBPT0iLCJtYWMiOiI1ODkyMGIyNWZjNGYzM2I5ZmY3NTMwNzkwNzY5NDAzOGUzM2I2MTU5ZWVlNzcwOWUyYWE0NDc4ZGI5ODU4NzBhIn0=

Mấy tên thái y cúi đầu, toát mồ hôi lạnh đứng kế bên. Khi nhìn thấy Sở Kiều Tịnh đến, trong mắt họ tràn đầy mừng rỡ.

Ads
';
Advertisement
x