Khoảng sân yên tĩnh, hoa cỏ nở rộ.
Cây thường xuân leo kín cửa sổ, lốm đốm chấm sáng quang ảnh.
Linh Bối ngồi trong sân, đang cầm một bông hoa ngửi.
Cô ta vừa quay về từ chỗ của Phùng lão và Lư đại sư, trong lòng có chút không vui.
Hai lão già này vậy mà rất phòng bị cô ta, không tiết lộ một chút thông tin nào cho cô ta.
Vậy nên cô ta đang ngửi hương hoa, điều chỉnh cảm xúc.
Lúc này ánh mắt của cô ta coi như ôn hòa, khoảng thời gian này, Linh Bối luôn tìm cách áp chế một thần hồn khác trong cơ thể.
Thần hồn yêu Cửu Thiên sâu đậm, một lòng muốn đoạt lại nhục thân.
Chỉ phong ấn, dường như đã không đủ.
Bản thân cô ta cũng không ngờ thần hồn kia trong cơ thể vậy mà mạnh như thế.
Hơn nữa càng bị phong ấn vậy mà càng nhanh chóng mạnh lên.
Hơn nữa tốc độ gia tăng của thần hồn chi lực chỉ có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
Sau đó cô ta mới hiểu. Linh Bối kia thật ra cũng là người tài sắc như cô ta.
Chỉ cần không thể giết chết cô, bất cứ nỗi khổ nào sẽ chỉ trở thành nền tảng để cô mạnh lên.
Cứ tiếp tục như này, chắc chắn sẽ là hai thần hồn liều chết đánh nhau trong cơ thể.
Hoặc là thần hồn có ký ức của thần sứ, luân hồi không biết bao nhiêu năm như cô ta bị hủy diệt.
Hoặc cô ta thắng cũng chắc chắn trọng thương thoi thóp, sợ rằng đời này không thể tiến hành luân hồi nữa.
Loại tình huống này, bất luận cái nào cũng không phải điều cô ta muốn thấy.
Vậy nên cô ta mới gấp gáp tới tìm Cửu Thiên như thế.
Từ Hỗn Độn tìm tới Nam Vực, rồi từ Nam Vực chạy tới Tây Lĩnh.
Cô ta dựa vào khả năng phát giác nhạy bén đối đối với lực lượng của thần sứ nên mới một mạch đuổi tới nước Nghi.
Cô ta buộc phải lấy lại lực lượng, để mình lần nữa trở thành tả sứ mạnh nhất thiên hạ, sự tồn tại gần tới thần linh nhất.
Nếu không tương lai của cô ta sẽ rất ảm đạm.
Hơi dùng sức, Linh Bối bóp nát bông hoa trong tay.
Linh Bối đanh giọng nói: “Cửu Thiên, sao anh một mình tới tìm tôi thế? Không sợ xảy ra chuyện à?”
Linh Bối quay đầu nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, chính là Cửu Thiên vừa cất bước lại tới.
Cửu Thiên mới bàn giao việc xong cho A Vân, trực tiếp đi tìm Linh Bối.
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Xung quanh căn phòng của cô, ít nhất có trăm đôi mắt nhìn vào. Trong nước Nghi, còn có ít nhất bốn cường giả cực hạn, nói cho tôi biết, cô có thể giở trò gì?"
Linh Bối cũng không đứng dậy, cứ ngồi ở đó, nói: "Anh tới tìm tôi là định nói với tôi những điều này à? Tôi tưởng anh đã nghĩ thông, tới bàn điều kiện với tôi. Tôi vẫn câu nói đó. Anh trả lực lượng cho tôi. Tôi trả lại Linh Bối cho anh. Phân tách thần hồn của cô ta ra từ trong cơ thể của tôi!”
Cửu Thiên nói: “Vậy tôi cũng vẫn câu nói cũ. Chuyện này tuyệt đối không thể. Muốn đi cũng là cô đi! Hôm nay tôi tới, không phải để nói chuyện này. Tả sứ, đứng dậy đi, tôi dẫn cô đi xem một thứ.
Linh Bối cười nói: “Tại sao tôi lại đi theo anh. Làm sao tôi biết không phải là anh kiếm một đống người muốn giết tôi hay không?”
Cửu Thiên khẽ cười thành tiếng, nói: “Trong thiên hạ có ai không biết, người giỏi chạy trốn nhất chính là tả sứ cô. Ở thời kỳ viễn cổ, người nghịch thần Phong Vô Danh không
giết chết được cô. Trong Ma Vực, nhiều cao thủ như thế, cộng thêm Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng không thể giết chết cô. Nước Nghi cỏn con này thật sự
có thể giữ được cô à?”
Linh Bối cười đắc ý. Dường như được Cửu Thiên tâng bốc như thế, cô ta cảm thấy rất thoải mái.
Linh Bối cười nói: “Anh nói không sai. Tuy thiên hạ này rộng lớn nhưng mặc tôi rong ruổi, không có chỗ nào tôi không thể đi. Nếu tôi muốn đi, các người cũng không ai cản được tôi. Được rồi, nể tình anh thật lòng cầu xin tôi, tôi đi với anh, xem anh rốt cuộc muốn giở trò gì!”
Cửu Thiên làm động tác mời, dẫn Linh Bối đi ra khỏi sân.
Phi thuyền hư không ở bên ngoài vậy mà đã được chuẩn bị từ trước.
Nhìn thấy phi thuyền hư không thì Linh Bối cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô ta vẫn lên.
Cửu Thiên bước lên phi thuyền, quay lưng với Linh Bối điều khiển phi thuyền bay đi xa, phá thiên địa chi lực, đi vào trong hư không.
Nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, Linh Bối dường như có suy nghĩ ra tay.
Đây dường như là một cơ hội, lòng bàn tay của Linh Bối có kiếm mang lập lòe.
Nhưng Linh Bối vẫn nhịn. Lần giao thủ trước khiến cô ta biết, tuyệt đối không thể xem thường tên Cửu Thiên này.
Không nắm chắc phần thắng, cô ta tuyệt đối không thể ra tay. Ở đây, kiếm trong tay cô ta không thể biến thành một trong bốn đại hung thú được. Cũng không có hỗn độn chi khí cuồn cuộn không ngừng để bổ sung.
Phi thuyền nhanh chóng đi ra bên ngoài hư không, Cửu Thiên điều khiển phi thuyền bay về phía địa chỉ mà A Vân cung cấp.
Vừa bay được một nửa thì Cửu Thiên đã nhìn thấy đám người Hàn Liên sư huynh đã đợi ở bên ngoài từ lâu.
Rõ ràng, bọn họ là nhận được tin của A Vân nên vội vàng chạy tới.
Hàn Liên sư huynh, Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh, đại sư huynh và Nam Cung Lệ.
Những người này coi như là người mà Cửu Thiên tin tưởng nhất. Còn về đám người Huyễn Tầm, A Vân, dù sao thực lực của bọn họ vẫn hơi kém, không gọi bọn họ để tránh xảy ra chuyện.
Đám người Hàn Liên sư huynh đi tới, nhìn thấy Cửu Thiên và Linh Bối thì cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, có phải lại có chuyện gì vui không? Đặc biệt gọi bọn ta ra ngoài. Ha ha, mấy
sư huynh đệ chúng ta rất lâu không cùng nhau ra ngoài chơi rồi! Nam Cung Lệ, anh đi theo làm gì. Anh không đi tán em gái Mục Khả của anh, chạy tới đây gây rối gì chứ?”
Nam Cung Lệ lười để ý Hàn Liên, đi tới nói với Cửu Thiên: "Cửu Thiên huynh, chắc chắn lại có nhiệm vụ nhỉ? Tôi nhìn thấy đám người Hàn Liên lén lút chạy ra ngoài thì tôi biết chắc chắn có chuyện. Thêm một người, thêm một trợ thủ nên tôi đi theo”
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, nói: "Tới cũng tới rồi, đại sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh, Hàn Liên sư huynh, Nam Cung huynh. Lần này muốn mời mọi người giúp sư đệ một việc. Có người muốn hại sư đệ của các huynh.
Hàn Liên vừa nghe thì rút kiếm ra, lớn giọng nói: “Kẻ nào không có mắt thế, huynh trực tiếp chém tên đó”
Đại sư huynh lại nhìn chằm chằm Linh Bối, sau đó kéo Cửu Thiên, đè thấp giọng nói: "Cửu Thiên sư đệ, đệ không sao chứ?”
Cửu Thiên nhìn dáng vẻ lo lắng của bọn họ, cười nói: “Bây giờ thì không sao. Giờ không phải đệ định ra tay trước hay sao. Cố gắng hạ thấp nguy hiểm của sự việc xuống phạm vi nhỏ nhất. Vậy nên nhờ các sư huynh cùng hành động. Trước tiên loại bỏ mối họa. Đi thôi, mọi người đi theo đệ”
Khế khua tay, Cửu Thiên đi trước dẫn đường, bay vào sâu trong hư không.
Linh Bối nghe thấy cách nói của Cửu Thiên thì cảm thấy một cỗ hàn khí chạy từ lòng bàn chân lên mi tâm.
Linh Bối thầm nghiến răng, nhìn chằm chằm gò má trái của Cửu Thiên, không nói lời nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất