Hai ngày sau, tế đài Mê cốc.
Một rừng cột đá, xương trắng khắp nơi.
Ngàn vạn ma tu tập trung ở đây, trên đỉnh có ma thánh ngồi, ma khí cuồn cuộn.
“Đưa lên!”
Ngọc ma thánh ngồi trên không, dưới người là ghế Tử Hồn Cốt Vương.
Chiếc ghế này cũng là một pháp khí.
Hôm nay Ngọc ma thánh lấy nó ra, lơ lửng trên không để tất cả các ma tu nhìn thấy.
Là muốn lập uy vào ngày hôm nay.
Hôm nay, là thời hạn cuối cùng mà hắn ta cho Cửu Thiên.
Nếu Cửu Thiên dám tới, hắn ta sẽ tự tay giết Cửu Thiên tại đây.
Chuyện mà Phong Thiên tông chủ không làm được, hắn ta phải làm được.
Nhân vật mà Ám Nguyên thánh nữ không đánh bại được, hắn ta phải giết chết.
Ngọc ma thánh uy phong lẫm liệt ngồi ở đó, ánh mắt quét qua tất cả.
Sau đó, trong đám đông.
Hai đường chủ lôi đám người Hàn Liên ra.
“Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”
Hàn Liên nhỏ giọng nói với ma tu lôi hắn ta.
Ở bên cạnh, đám người đại sư huynh đều cùng đi theo.
Quần áo nhếch nhác, cả người đầy vết thương.
Nhìn ra được, đám người Hàn Liên sư huynh trong khoảng thời gian này sống rất thê thảm.
Nhưng tóm lại thì không có gì đáng ngại. Tất cả đều chỉ là nhìn trông bị thương ngoài da máu thịt mơ hồ thôi.
Không khỏi khiến người khác thầm sửng sốt!
Nhất là đại sư huynh, trên người gần như không có tí sẹo nào, quần áo chỉ hơi rách.
Khi đại sư huynh bị người ta kéo ra, trên mặt còn nở nụ cười. Đường chủ tóm hắn ta nhìn mà có vẻ mặt tức giận.
Hết cách, tên mập chết tiệt này cũng không biết luyện kiểu gì, nhục thân cực kỳ cứng rắn.
Đao chém không xi nhê, rìu bổ cũng không được.
Nếu muốn dùng đại hình, dùng sức mạnh hơn thì rất có khả năng sẽ giết chết, vậy thì phiền phức to.
Nếu chỉ dùng hình phạt nhỏ đó, đối với hắn ta căn bản không có chút tổn thương nào
Theo lý mà nói, cách hành hạ người của ma tu có rất nhiều.
Nhưng dùng với tên mập chết tiệt này lại không có tác dụng lớn lắm.
Cộng thêm, có hai vị đường chủ không biết tại sao lại rất chiếu cố bọn họ.
Vì vậy đám người này, thật ra ba ngày nay không quá chịu khổ. Người nào người nấy đều hoàn chỉnh tay chân, không có vẻ khuất nhục.
“Biểu cảm dữ dằn một chút, đẩy mạnh hơn chút nữa, đừng để người khác nhìn ra!”
Môi Nam Cung Lệ mấp máy, dường như đang truyền âm cho ai đó.
Nhưng không ai ngờ được, hắn ta vậy mà đang truyền âm cho ma tu lôi hắn ta ở đằng sau hắn ta.
Hết cách, ma tu lôi hắn ta không phải ai khác, chính là ma tu đầu heo sớm đã bị Nam Cung Lệ thu phục.
Ma tu đầu heo có vẻ mặt khổ sở, hắn ta cũng thật là xui xẻo. Đang yên đang lành bị người ta hạ phù ấn trong thần hồn. Còn rất trùng hợp trở thành một trong các ma tu trông coi đám người Nam Cung Lệ.
Do hắn ta và ma tu đầu dê thật sự quá dễ nhận ra, ngày đầu tiên đám người Hàn Liên bị bắt đi thì bị Nam Cung Lệ nhận ra.
Lập tức ra lệnh cho hắn ta và ma tu đầu dê liên thủ với Sùng tướng quân, mua chuộc các đường chủ khác.
Ma tu đầu heo và ma tu đầu dê thật sự sắp khuynh gia bại sản mới miễn cưỡng khiến đám người Nam Cung Lê không phải chịu khổ quá nhiều.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn ta, thật sự không biết ba ngày này rốt cuộc là ai chịu hình.
Lôi đẩy một lát, đám người Hàn Liên sư huynh bị đưa lên tế đàn trong tiếng cười mỉa mai của các ma tu, tất cả đều bị trói bằng dây thừng huyết sắc giống như máu ở trên cột
đá.
Ánh mắt của Hàn Liên quét qua tất cả các ma tu, lớn giọng hét: “Một lũ nhát cáy. Dùng loại thủ đoạn này đối phó Cửu Thiên sư đệ của tôi. Thật không biết xấu hổ mà. Các người đâu phải ma tu hung ác gì chứ, rõ ràng là một lũ cặn bã không bằng một con sâu. Ít nhất con sâu cũng có gan hơn các người! Sao hả, muốn chửi à, tới đây, tiểu gia chưa từng sợ ai, cái đệch con mẹ!”
Hàn Liên bị trói trên cột, vậy mà vẫn gào lên với đám ma tu.
“Khiến cậu ta im mồm!”
Ở trên trời, Ngọc ma thánh không nghe nổi nữa.
Chưa từng thấy ai bị trói còn hống hách như vậy.
Nghe thấy lời của Ngọc ma thánh, lập tức ma tu đầu dê đứng ở đằng sau Hàn Liên đã vung ma khí về phía miệng của Hàn Liên.
Ngưng thành một ma phù chữ phong, bịt chặt miệng của Hàn Liên.
Các ma tu ở xung quanh thấy vậy thì cười vô cùng vui.
Nhưng ai có thể ngờ, vào lúc này, Hàn Liên vậy mà cưỡng chế nhấc chân của mình lên.
Thông qua đôi giày rách, dùng chân của mình giơ “ngón chân giữa” với đám ma tu này.
Sự mỉa mai như này, đám người Nam Cung Lệ nhìn cũng không khỏi bật cười.
Ngọc ma thánh hơi nhíu mày, ánh mắt lại từ trên trời quét qua, vẫn không phát hiện tung tích của Cửu Thiên.
Ngón tay gõ vào tay vịn của chiếc ghế, đanh giọng nói: “Xem ra, hôm nay tên Cửu Thiên đó sẽ không tới. Những nhân sĩ tự nhận chính đạo các người thật ra cũng chỉ là con chuột nhắt. Cửu Thiên, cậu đang ở đâu. Ra đây đi! Cậu lẽ nào thật sự không cứu các bạn của cậu sao?”
Ngọc ma thánh cười ha hả, chỉ có điều hắn ta vừa cười vừa quan sát xung quanh.
Ở bên dưới, các ma tu cũng cười to.
Một lát sau, mọi người thu lại tiếng cười. Ngọc ma thánh thấy Cửu Thiên vẫn không xuất hiện.
Nụ cười trên mặt lập tức trở nên lạnh băng, phất tay, Ngọc ma thánh nói: “Hừ, nếu cậu ta không tới, vậy thì mở tế đài, châm lửa!”
Vừa hạ tay, mười mấy ma tu đi lên tế đài, tay ấn vào cột đá, ngay lập tức cột đá trói đám người Hàn Liên bốc lên ngọn lửa ngút trời.
Biển lửa như thú, giống như muốn thôn phệ toàn bộ đám người Hàn Liên.
Tả Tử Sâm cảm thấy nhiệt độ nóng rực truyền tới, lớn giọng hét: “Đây là muốn thiêu chết chúng ta à?”
Diệp Nam Thiên nghiến răng nói: “Nhìn tình hình đi. Mọi người chống đỡ thêm một chút, nói không chừng Cửu Thiên đang trên đường tới.
Ngay lập tức, sau lưng mọi người bị đốt khét một mảng.
Rõ ràng, ngọn lửa bốc lên trong cột lửa không phải là lửa thường.
Lúc này, Ngọc ma thánh ngưng thần nín thở, ánh mắt vẫn đang tìm kiếm xung quanh.
Theo lời kể mà hắn ta nghe được về Cửu Thiên, Cửu Thiên chỉ cần biết tin những người bạn của hắn ngày hôm nay sẽ bị hiến tế thì chắc chắn sẽ tới.
Người đâu? Đang ở đâu?
Khi Ngọc ma thánh tìm kiếm xung quanh, đột nhiên, trên tế đài bỗng xảy ra thay đổi.
Chỉ thấy một ma tu châm lửa trong đó đột nhiên ra tay, trên người hắn phóng ra kiếm khí vô hình.
Ngay lập tức, các ma tu khác trên tế đài cùng lúc ngã xuống đất, đầu và cơ thể phân tách.
Ngọn lửa tắt đi, đám người Hàn Liên cùng lúc cảm thấy dây thừng trên người đã cởi toàn bộ.
Một giọng nói quen thuộc phun ra từ trong miệng của ma tu ra tay đó.
“Tất cả nấp vào trong nhẫn của tôi!”
Sau đó, ma tu này kéo áo choàng đen che đi mặt trên người mình.
Đập vào mắt mọi người là bóng dáng vô cùng quen thuộc.
“Cửu Thiên!”
Đám người Sở Chính Sở Trực sư huynh đồng thanh hét lên.
Sau đó bọn họ dùng toàn bộ sức lực lao về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên mở nhẫn của mình ra, thu tất cả bọn họ vào.
Lúc này, sức chiến đấu của bọn họ gần như không có, Cửu Thiên không thể dùng bọn họ để mạo hiểm.
Trong nháy mắt, Cửu Thiên thu tất cả mọi người vào.
Trên trời Ngọc ma thánh cũng mang theo âm thanh cực lớn đáp xuống.
Một tiếng nổ vang lên, bụi đất bay mù mịt, nắm đấm của Ngọc ma thánh đấm thẳng vào người của Cửu Thiên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất