Vương Thiên Điển cười nói: “Tôi thấy cũng không phải, người nước Thần không có ai lợi hại như này! Nào, gặp nhau chính là duyên phận, các vị, mời ngồi!”
Phất tay một cái, hoa cỏ xung quanh bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng, chỉ vài giây, những chiếc ghế hoa cỏ đập vào mắt.
Đám người Hàn Liên sư huynh từ từ ngồi xuống, đều không nói nhiều.
Bởi vì bọn họ đã cảm nhận được hình như có chỗ nào đó không đúng, hơn nữa biểu diện của Cửu Thiên cũng có chút khác lạ.
Nhất là mấy người Hàn Liên sư huynh và Nam Cung Lệ quen thuộc nhất với Cửu Thiên.
Thì càng biết rõ, Cửu Thiên chắc chắn lại nhìn ra cái gì đó.
Cửu Thiên ngồi đối diện Vương Thiên Điển, Vương Thiên Điển cầm ly trà hoa đưa cho Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, các người tới đây rốt cuộc có chuyện gì?”
Cửu Thiên trả lời: “Tìm một vật mà thôi. Anh Vương bế quan ở đây, không phải cũng vì điều này sao?”
Biểu cảm của Vương Thiên Điển kinh ngạc, nói: “Tìm một vật ư? Nơi này trống không, nếu không phải tôi bế quan ở đây, đi hơn một năm cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Các người tìm cái gì?”
Cửu Thiên nói: “Tìm vật thất lạc của thần linh, vật mà ma tu phải cướp. Nếu anh Vương đã sống ở đây mười mấy năm, thiết nghĩ chắc là biết”
Vương Thiên Điển lắc đầu nói: “Tôi mười mấy năm đều bế quan ở đây. Dốc lòng tham ngộ đại đạo, chưa từng gặp một ai, chưa từng bước ra một bước thì làm sao mà biết!”
Khóe miệng Cửu Thiên nở nụ cười, khẽ nói: “Vậy ư? Vậy tại sao anh Vương nghe thấy cái tên Cửu Thiên của tôi lại kinh ngạc như vậy. Nếu anh chưa từng gặp ai, mười năm nay đều ở đây, anh kinh ngạc cái gì?”
Biểu cảm của Vương Thiên Điển lại có chút thay đổi.
Lần này, ngay cả Hàn Liên sư huynh cũng nhìn ra, tên này chắc chắn có vấn đề.
Vương Thiên Điển thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Cửu Thiên công tử quan sát nhạy bén, đúng là không lừa được cậu. Nếu tôi nói tôi quả thật từng ra ngoài, từng tìm bảo vật ở đây giống cậu, vậy thì thế nào?”
Cửu Thiên nói: “Anh nghĩ tôi sẽ tin sao? Vương Thiên Điển*, ha ha, chữ vương thêm dấu chấm, Ngọc ma thánh, ông lừa ai chứ!”
Vương Thiên Điển*:chỗ này là chơi chữ, không hiểu cũng không ảnh hưởng tới nội dung phần tiếp nhé.
Vừa dứt lời, đám người Hàn Liên lập tức đứng dậy.
Lúc này “Vương Thiên Điển” ở đối diện Cửu Thiên cười ha ha.
“Thú vị, rất thú vị. Cửu Thiên công tử quả nhiên là kỳ tài hiếm có hiện nay, ánh mắt tinh tường, không lừa được cậu.
Nói xong, cảnh sắc xung quanh thay đổi, lập tức trở nên gió tanh mưa máu.
Lúc này đám người Hàn Liên sư huynh mới nhìn thấy, hoa cỏ thật ra là những phiến tử linh rít gào.
Chiếc ghế mà bọn họ ngồi đều là đống hài cốt.
Trên Ngọc ma thánh xuất hiện sừng dài, con mắt trở nên đỏ máu.
Bộ quần áo trắng, cũng lập tức hóa thành hai màu đỏ đen.
Cửu Thiên rất dửng dưng, khoảnh khắc hắn đi vào, cảm thấy nơi này rất không đúng.
Dựa theo suy đoán của hắn, nơi này nhất định cũng từng có ma tu dò xét. Nếu đã từng dò xét, tại sao không để lại một đội ngũ phòng ngự nào, tại sao còn có một người ở bên trong.
Phản ứng đầu tiên của Cửu Thiên chính là Ngọc ma thánh đích thân ở đây. Hắn ta biết nơi này là mấu chốt, vậy nên tất nhiên sẽ dò xét ở đây, sau khi tìm được thì có được đầu
tiên.
Sau đó nghe thấy cái tên Vương Thiên Điển này, Cửu Thiên lập tức chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Trọng kiếm Vô Phong lập tức xuất hiện trong tay, lúc này một đánh một với Ngọc ma thánh, không có ma tu khác xen vào, Cửu Thiên không quá sợ.
Ngọc ma thánh thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm của đám người Cửu Thiên thì cười nói: “Đừng như vậy. Cửu Thiên, hôm nay tôi không muốn ra tay với cậu. Nếu cậu đã có thể tìm được nơi này, chứng tỏ cậu chắc chắn biết điều mấu chốt nào đó. Không bằng cậu chia sẻ với tôi, tôi thả cậu đi được không?”
Ngọc ma thánh rất bình tĩnh, mọi người cũng rất rõ lý do hắn ta bình tĩnh.
Bởi vì lúc này tất cả bọn họ đều ở trong một phương thế giới của Ngọc ma thánh.
Cửu Thiên nhìn dáng vẻ của Ngọc ma thánh, nói: “Ngọc ma thánh, ông không phải không muốn, mà là không thể. Người tuổi thọ sớm đã hạn, phải dùng lực lượng duy trì sự sống như anh, chỉ cần ra tay thì sẽ lãng phí tính mạng của mình. Ông không nắm chắc 100% thì sẽ không liều với tôi. Tôi có thể chia sẻ với ông nhưng ông phải nói cho tôi trước, ông đã phát hiện cái gì.”
Ngọc ma thánh nghe vậy thì cười không ngừng, hắn ta cũng không tức giận, nói: “Cửu Thiên, cậu thông minh như vậy, sẽ không có bạn bè đâu. Không sai, tôi thật sự không thể ra tay với cậu. Bởi vì người đối diện với cậu thật ra chỉ là pháp thân của tôi mà thôi. Bản tôn của tôi vẫn ở bên ngoài, dùng pháp thân đánh nhau với cậu, tôi quá thiệt. Vậy nên tôi không muốn ra tay, có thể không động thủ thì cố gắng không động thủ. Cậu muốn tôi chia sẻ với cậu, được, con người của tôi rất rộng rãi. Cậu muốn biết cái gì? Hỏi đi!
Cửu Thiên thật không ngờ Ngọc ma thánh lại thoáng như vậy, thật sự khác tất cả các ma tu mà hắn từng gặp.
Cửu Thiên khựng lại một chút rồi nói: “Ông tìm được đồ rồi sao?”
Ngọc ma thánh gật đầu nói: “Không sai, tôi tìm được rồi. Ở chỗ này, cậu tới đúng chỗ rồi. Tới lượt tôi hỏi, Cửu Thiên, cậu nói xem đồ tôi tìm rốt cuộc là cái gì?”
Cửu Thiên nói: “Thần khu, không sai chứ?”
Ngọc ma thánh gật đầu nói: “Rất tốt. Xem ra cậu cũng là người nói thật. Vậy cậu làm sao biết được?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Ngọc ma thánh, tới lượt tôi hỏi ông rồi. Ông muốn thứ này để làm gì?”
Ngọc ma thánh nói: “Đương nhiên là dâng cho tông chủ. Tới lượt cậu trả lời rồi.
Cửu Thiên nói: “Bởi vì tôi có một tấm bảo đồ, hiển thị ở đây có bảo vật.
Dứt lời, Ngọc ma thánh đã cười, Cửu Thiên cũng đã cười.
Hai người cười dường như vô cùng vui vẻ, đều giống như nhìn thấu đối phương.
Đám người Hàn Liên đều không hiểu Cửu Thiên và Ngọc ma thánh rốt cuộc đang làm cái gì, có đánh hay không?
Sau đó, Ngọc ma thánh nói: “Rất tốt. Cửu Thiên, tuy tôi lần đầu gặp cậu, nhưng tôi thật sự rất thích cậu. Cậu suy nghĩ một chút, gia nhập vào ma tu chúng tôi đi. Cậu có thể sẽ là tông chủ đời tiếp theo.
Cửu Thiên trả lời: “Không cần, bây giờ tôi đã là tông chủ rồi”
Ngọc ma thánh lắc đầu nói: “Ngu xuẩn, bỏ đi, cậu đi đi. Nếu tôi là cậu, bây giờ phải nắm chắc thời gian chạy trốn. Bởi vì các thủ hạ của tôi sắp tới rồi.
Nói xong, Ngọc ma thánh cười ha hả.
Mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất, ngay cả Ngọc ma thánh cũng biến mất theo.
Sau đó, đám người Cửu Thiên phát hiện mình trở lại bên ngoài hồ Động Minh.
Cúi đầu nhìn, bản thân hóa ra đang ở trên mặt hồ.
“Đáng chết, trúng kế rồi, hắn vừa rồi đâu phải sử dụng một phương thế giới gì chứ, rõ ràng chỉ là Di Thiên Trận”
Hàn Liên sư huynh lớn giọng nói.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn, bốn phương tám hướng, tiếng xé gió vang lên.
Sau đó, vô số ma tu xuất hiện, bao vây toàn bộ bọn họ.
Người đứng ở trên cùng chính là Tàn Khuyết Song Thánh.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười nói: “Không, các anh chỉ là ở đây nhìn thấy tôi mà thôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất