Ma tu không hề có quy củ, bọn họ không có đạo đức liêm sỉ lễ nghĩa gì cả, có chăng chỉ là hai chữ thắng bại.
Từ lúc bắt đầu, mọi người đều tin rằng ma tu sẽ cùng bọn họ triển khai một trận quyết đấu công bằng, đây chính là một sai lầm rất lớn không thể nghi ngờ.
Đám ma tu cố ý phái một người ra giao chiến, mục đích rõ ràng chính là để đám người Đỉnh Vực quốc chủ tin rằng trước đó bọn chúng thật sự có chuẩn bị, trước tiên sẽ tiến hành mấy trận quyết đấu công bằng.
Nhưng trên thực tế thì sao, thật ra ngay từ đầu, đã muốn dẫn ra một cao thủ để tiêu diệt.
Bất hạnh là, Cửu Thiên lại đã trở thành người bị dẫn ra kia.
Bên trong biển con rối, Cửu Thiên đã hoàn toàn không nhìn thấy người khác.
Hắn chỉ có thể cảm giác được ma khí vô cùng vô tận, đang lôi kéo hắn xuống dưới, hắn muốn nâng trọng kiếm Vô Phong trong tay lên nhưng cũng không làm được.
Hắn bị nhốt bên trong, mà những con rối đó bắt đầu điên cuồng tấn công hắn.
Gần như mỗi một tấc da thịt, đều gặp phải lực lượng tấn công rất lớn.
Nhưng sắc mặt Cửu Thiên vẫn không thay đổi, chỉ với những con rối này mà muốn giết chết hắn sao, vậy chẳng khác nào người mơ nói mớ.
Phía sau hắn, màn sáng phòng ngự bắt đầu phát ra từng tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Lực lượng đáng sợ như vậy đang không ngừng tỏa ra!
Tiếng đám người Đỉnh Vực quốc chủ chém giết la hét cũng theo đó vang lên.
Không có trận hình gì cả, cũng không quỷ kế gì.
Ma tu chiếm lực lượng tuyệt đối, chuyện phải làm lúc này rất đơn giản. Đó chính là tập trung lực lượng, san bằng nước Đỉnh Vực.
Ám Nguyên thánh nữ đứng ở đó, sắc mặt bắt đầu tái đi.
Nhưng cô ta cũng chưa hề có động tác gì, vẫn đạm nhiên đứng đó.
Không phải cô ta không bị thương, cũng không phải cô ta không muốn chữa thương.
Chỉ là bởi vì ở trong ma tu, đánh lén ám sát quả thực rất bình thường.
Cô ta không thể để lộ ra bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào cả. Nếu không, có rất nhiều ma tu đang nhìn chằm chằm vị trí của cô ta.
Chỉ cần có cơ hội giết chết cô ta, chỉ sợ những người này đều sẽ không hề do dự mà ra tay.
Ám Nguyên thánh nữ hiểu rất rõ bọn họ, cho nên cô ta không thể để lộ ra chút suy yếu nào cả.
Phía sau, mấy tên mặc áo dài đen gần như che giấu thân thể trong ma tu đi ra.
Giọng nói khàn khàn nói: "Ám Nguyên thánh nữ đại nhân, có cần chúng ta ra tay không?"
Ám Nguyên thánh nữ bình tĩnh nói: "Giết chết tất cả những người phản kháng, bắt Cửu Thiên mang về!"
"Rõ!"
Từng bóng đen bay lên, bay thẳng về phía Cửu Thiên.
Giết chết tất cả những người phản kháng, nhiệm vụ này cực kỳ khó khăn.
Nhưng bắt Cửu Thiên về, lại không phải là vấn đề gì.
Ngay khi bọn họ bao vây nước Đỉnh Vực, đã âm thầm ở bên ngoài hư không giờ trò không ít.
Người khác chỉ cho rằng đám ma tu yên lặng chờ quân chi viện. Lại không hề biết, bọn chúng đã âm thầm chuẩn bị cạm bẫy đáng sợ cỡ nào.
Ví như ma khí còn lại đang quấn lấy Cửu Thiên, chính là đại trận mà đám ma tu đã ngày đêm thông qua con rối để hoàn thành trói buộc.
Ngay cả đám người Đỉnh Vực quốc chủ cũng không hề nhận ra, thật ra ở bên ngoài màn sáng phòng ngự, sát khí đã ở khắp nơi.
Chỉ cần có người dám bước ra, tất nhiên là chết không thể nghi ngờ!
Cuối cùng đạo hạnh của Cửu Thiên vẫn hơi cạn, so với đám ma tu cáo già xảo quyệt này, thiếu tính toán hơn một chút.
Hắn không tính đến, Ám Nguyên thánh nữ lại có thể độc ác tàn nhẫn, còn quỷ kế đa đoan như vậy.
Bởi vì lúc trước khi rời khỏi nước Kình Thiên, Ám Nguyên thánh nữ thả cho hắn một con đường sống. Trong ấn tượng của Cửu Thiên, Ám Nguyên thánh nữ hẳn là một nhân vật vừa chính vừa ta mới đúng.
Nhưng bây giờ, hiện thực lại không thể cho Cửu Thiên nghĩ như vậy nữa.
Ám Nguyên thánh nữ từ đầu tới cuối chỉ là một ma tu!
Cô ta ở nước Kinh Thiên làm những chuyện như vậy, chỉ là hoàn thành nhờ vả của trưởng lão Tổ Thu mà thôi.
Cô ta không hề trung thành với bất kỳ kẻ nào, cũng không hề sợ bất kỳ kẻ nào.
Cho nên, lúc trưởng lão Tố Thu ở ma trì tiểu thừa, đã cố ý trốn tránh không muốn nhắn lại tin tức của Ám Nguyên thánh nữ nhắn lại cho Cửu Thiên.
Lúc này Cửu Thiên mới nhớ ra, cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Hắn thật sự cho rằng, Ám Nguyên thánh nữ muốn quyết đấu một trận công bằng với hắn.
Nhưng Cửu Thiên tính sót điểm này, cũng không phải là không có chuẩn bị.
Nhắm hai mắt lại, Cửu Thiên lấy ra một thứ.
Đó là một phù ấn nhỏ, được Cửu Thiên nắm chặt trong tay.
Đám Đỉnh Vực quốc chủ cũng nhìn đám con rối vô cùng vô tận lao ra khỏi quần sáng phòng ngự, cũng lấy phù ấn nhỏ này.
"Bây giờ phóng ra sao?"
Quốc chủ Huyền quốc hỏi.
Đỉnh Vực quốc chủ nhẹ lắc đầu, tỏ vẻ lại chờ thêm một lát.
Trước đó, vô số cường giả của liên quân Tây Lĩnh đã bắt đầu giao đấu chính diện với đám ma tu, màn sáng phòng ngự cũng biến ảo lực lượng, khuếch tán ra bên ngoài.
Bên trong đám con rối, có đông đảo ma tu trong ma khí hỗn loạn dày đặc.
Lần này không phải là chỉ là những trận đánh thử nhỏ lẻ, mà là tấn công thực sự, tất nhiên sẽ không để đám con rối phải lãng phí. Cho nên đám ma tu chỉ huy con rối lần lượt lao vào màn sáng phòng ngự.
Bên ngoài, còn có rất nhiều quỷ thi như núi, hắc long võ kỵ rồng ngâm từng trận, không ngừng dùng lực lượng của mình muốn phá tan màn sáng phòng ngự.
Nếu lúc này có người từ xa quan sát, sẽ chỉ nhìn thấy một luồng sáng không ngừng dâng lên trong khí đen.
Tự như toàn bộ nước Đỉnh Vực đã nổ tung chói lóa.
"Mau đi cứu Cửu minh chủ đi!"
Phùng lão và Lư đại sư hét lên.
Dưới tình huống như vậy, bóng dáng của Cửu Thiên đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Đỉnh Vực quốc chủ hét lớn: "Cửu minh chủ sẽ tự mình giải quyết được những con rối này, chư vị, không được làm loạn trận hình. Võ giả tiến lên, Luyện Khí sĩ ở phía sau, mở ra trận pháp, giết!"
Theo tiếng hét của Đỉnh Vực quốc chủ, vô số trận pháp mắt đầu mở ra, ánh sáng thoáng chốc xuyên qua màn sáng phòng ngự lao ra ngoài.
Giống như những cột sáng cực lớn, những nơi nó đi qua, đám ma tu trực tiếp bị xé toạc.
Cửu Thiên nhìn nửa người dưới của mình, đều đã bị ma khí bao phủ hoàn toàn, mặt lại mang tươi cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Đột nhiên, tất cả những con rối trên người đều lui ra mấy bước.
Vài tên ma tu đáng sợ mặc áo đen xuất hiện trước mặt Cửu Thiên.
"Anh hùng rơi vào bước đường cùng, Cửu Thiên, có muốn xin tha không?"
Giọng nói khàn khàn mang theo tiếng cười, bắt đầu không ngừng cười nhạo Cửu Thiên.
Ánh mắt Cửu Thiên quét qua đám ma tu này nói: "Tôi còn tưởng rằng, Ám Nguyên thánh nữ sẽ tự mình đến bắt tôi trở lại. Không ngờ tới, chỉ phái tới một vài lão quỷ chết tiệt thôi!"
Vài tên áo đen bao vây Cửu Thiên, từ lực lượng phóng ra trên người bọn họ, là cường giả cấp tôn cảnh như Viễn Siêu là không thể nghi ngờ.
"Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!"
Nói xong, ma tu áo đen vươn ra bàn tay như bộ xương khô của mình.
Khí đen cuồn cuộn lao thẳng tới Cửu Thiên!
Cửu Thiên lại như mất đi tất cả năng lực chống cự. Mặc kệ lực lượng này đã hoàn toàn trói buộc hắn.
Đám ma tu hưng phấn hét lên, sau đó bắt lấy Cửu Thiên, bay về phía Ám Nguyên thánh nữ.
Ngẩng đầu, Ám Nguyên thánh nữ nhìn Cửu Thiên bị bắt được, lại càng nhíu mày chặt hơn.
Đơn giản như thế sao?
Đường đường là Cửu Thiên, thế mà lại không hề phản kháng lại sao?
Ám Nguyên thánh nữ đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.
Cửu Thiên bị trói chặt, lại thấy đã cách thánh điện hắc ám càng lúc càng gần, ý cười trong mắt lại càng rõ ràng hơn.
Chỉ cần hắn lại dùng lực một chút nữa thôi, thì đã có thể bóp nát rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất