Lời nói của Cửu Thiên cũng mắng luôn cả Đường Huy, nhưng Đường Huy vẫn mỉm cười, ôm quyền chắp tay nói với chư vị quốc chủ và Cửu Thiên: "Chư vị, trước hết chúng ta rời đi trước đi, đứng ở đây trò chuyện có vẻ cũng không phải chuyện tốt"
Đỉnh Vực quốc chủ còn có chút tức giận, người vừa mới bị một thanh kiếm kề ngang cổ thì ai cũng sẽ tức giận thôi.
Nhưng Đỉnh Vực quốc chủ cũng là người có giáo dưỡng, không so đo tính toán với người của Bát Phương Tiền Trang.
Đỉnh Vực quốc chủ vung tay lên, nói với những người khác: "Mọi người xin hãy trở về trước đi! E rằng lúc này, đám ma tu cũng sẽ không chọn tiếp tục tấn công nữa!"
Nghe vậy, mọi người đều lui về phía sau. Quả nhiên, đúng như lời của Đỉnh Vực quốc chủ đã nói, nhìn thấy màn sáng phòng ngự hoàn toàn khôi phục, đám ma tu cũng không lựa chọn tiếp tục tấn công. Ngược lại, bọn chúng rối rít lui về phía sau, ngay cả con rối bốn phía cũng không tiếp tục xông về phía trước. Bọn họ hiển nhiên không cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để phát động tấn công.
Nhìn đám ma tu lui về phía sau, mọi người lúc này mới sơ tán khỏi hư không.
Những cao thủ lưu lại phòng bị, chư vị quốc chủ và những cao thủ của Bát Phương Tiền Trang cùng nước Hoàn Vũ đều rối rít trở lại bên trong thành Quân Uy.
Chỉ là lần này cũng không giống như lần trước Cửu Thiên đến, cả thành đều không có ai ra nghênh đón.
Ngay cả chư vị quốc chủ của Liên quân Tây Lĩnh dường như cũng không nhiệt tình với người của Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ cho lắm.
Mọi người không nói một lời, một mực trở lại bên trong hoàng cung.
Vừa quay lại, Phùng lão cùng Lư đại sư đã đi tới bên cạnh Cửu Thiên nói: "Người của Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ vẫn đáng ghét như vậy."
Cửu Thiên đưa tay ra hiệu cho Phùng lão cùng Lư đại sư không nên nhiều lời.
Tình hình hiện tại là người ta đã phái cao thủ tới trợ giúp.
Cho dù bọn họ quan hệ như thế nào thì bên ngoài tuyệt đối không thể khởi động chiến tranh.
Đám ma tu đều đang như hổ rình mồi, cuộc chiến này ngay từ đầu đã không dễ đánh rồi.
Nếu như nội bộ bên trong còn trực tiếp sụp đổ thì sẽ càng phiền phức hơn.
Thanh Phong Kiếm Thánh của Bát Phương Tiền Trang cùng thánh giả Ngạo Long của nước Hoàn Vũ đều có vẻ rất kiêu căng.
Nhìn những cao thủ khác đều lần lượt cau mày.
Cường giả kiêu ngạo, chuyện này không có vấn đề gì, càng đừng nói đến những cao thủ đã được phong thánh.
Thiên hạ có rất nhiều người có tu vi kém, ngay cả Tôn cảnh cũng không đạt tới, cũng có rất nhiều người cực kỳ cuồng ngạo.
Nhưng loại kiêu ngạo cũng còn tùy vào hoàn cảnh.
Thế đạo hiện nay, thiên hạ đang gặp nguy cơ, ma tu với ý định xâm chiếm bốn giới, tất cả cường giả đều đang tập trung về đây để chiến đấu chống lại ma tu.
Những người tới đây tu vi đều không tệ, trước đó đều là cao thủ nổi tiếng ở khắp nơi, có người nào không cuồng, có ai không ngạo?
Nói đến những cường giả Thánh Cảnh, cũng có không ít người đến. Nhưng mọi người đều biết rất rõ ràng, hiện tại muốn tỏ ra kiêu ngạo thì nên kiêu ngạo với ma tu, sao lại đi kiêu ngạo với người của mình như vậy?
Nhưng Thanh Phong Kiếm Thánh và thánh giả Ngạo Long hết lần này tới lần khác lại không như vậy.
Vừa rồi khi bọn họ đối phó với ma tu thì lại liều mạng chạy trối chết, khi đối xử với người của mình thì lại tệ không chịu nổi.
Sự kiêu ngạo kia khiến người ta chán ghét, khiến những cao thủ khác căn bản không nguyện ý nói chuyện với bọn họ chút nào.
Bước vào trong đại điện, Thanh Phong Kiếm Thánh và thánh giả Ngạo Long còn không thèm nhìn ai mà cứ đi thẳng đến ghế chủ tọa.
Mấy tên thị vệ thật sự không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp ngăn cản hai người họ.
Thanh Phong Kiếm Thánh ngước mắt nhìn Đỉnh Vực quốc chủ nói: "Thế nào, chúng tôi không thể ngồi trên ghế chủ tọa này sao?"
Đỉnh Vực quốc chủ lãnh đạm liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: "Chư vị đều là khách từ phương xa đến, không có cách nói gì không có chỗ ngồi. Người đâu, mau mang thêm mấy cái ghế dựa đến!"
Đỉnh Vực quốc chủ nói xong cũng ngồi lên trên, ông ta sẽ không chịu nhường ghế của mình, cũng sẽ không để cho đám người Thanh Phong Kiếm Thánh ngồi phía dưới, ngược lại kêu người dọn mấy chiếc ghế ngồi bên cạnh, thoạt nhìn là đang ngồi ngang hàng.
Điều này hiển nhiên đã cho bọn họ thể diện, nhưng dù như vậy, Thanh Phong Kiếm Thánh cùng thánh giả Ngạo Long vẫn có vẻ có chút không hài lòng. Hai người hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống.
Đỉnh Vực quốc chủ lại nhìn về phía Cửu Thiên, nói: "Cửu minh chủ, cậu cũng ngồi đi!"
Đỉnh Vực quốc chủ dường như có chút sợ Cửu Thiên sẽ tức giận nên cũng đặc biệt sai người mang một chiếc ghế đến đặt bên cạnh ông ta.
Tới đây lâu như vậy, Cửu Thiên cũng chưa bao giờ có yêu cầu về chỗ ngồi.
Nhưng hắn không yêu cầu, Đỉnh Vực quốc chủ lại càng không thể không để tâm đến suy nghĩ của Cửu Thiên. Sau lưng, giọng nói của Lư đại sư lại vang lên bên tai Cửu Thiên: "Cửu minh chủ, xem ra Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ muốn nắm quyền kiểm soát nơi này. Bọn họ biểu hiện cường thế như vậy, mục đích nhất định là muốn làm chủ cuộc chiến, muốn khiến trận chiến này trở thành cuộc chiến dưới sự chỉ huy của bọn họ"
Phùng lão cũng lên tiếng: "Người tới không có ý tốt!"
Mấy chữ súc tích đã tóm tắt được cách hành xử của Thanh Phong Kiếm Thánh và thánh giả Ngạo Long.
Cửu Thiên đương nhiên sẽ không cho rằng đám người Thanh Phong Kiếm Thánh thật sự không có đầu óc. Nếu như bọn họ là kẻ ngốc thì cũng không có khả năng tu luyện đến cảnh giới như vậy. Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ cũng càng không có khả năng cử hai người này đến Tây Lĩnh làm việc.
Cửu Thiên càng suy nghĩ sâu xa hơn, hắn quan sát hành vi của đám người Thanh Phong Kiếm Thánh cùng với thái độ của Đường Huy.
Trong lòng đang suy đoán, mục đích của Bát Phương Tiền Trang cùng nước Hoàn Vũ cử người đến đây lần này có lẽ không chỉ là để ngăn cản ma tu trong Tây Lĩnh.
Trên người bọn họ nhất định còn có nhiệm vụ khác, nếu không, Thanh Phong Kiếm Thánh cùng thánh giả Ngạo Long cho dù muốn làm chủ cuộc chiến, cũng không nên biểu hiện vội vàng như vậy. Hơn nữa còn đắc tội Liên quân Tây Lĩnh.
Chỉ có thể nói, bọn họ đang cố tình làm như vậy. Có hai mục đích, một là nói với người của Liên quân Tây Lĩnh rằng đám người kia muốn chỉ huy bọn họ là chuyện không thể nào. Chỉ có bọn họ mới được quyền chỉ huy người khác.
Thứ hai, che giấu mục tiêu thực sự của bọn họ. Càng lên giọng thì càng làm như vậy. Càng có thể giữ khoảng cách với những người khác. Cũng giống như vừa rồi, không ai trong Liên quân Tây Lĩnh muốn nói chuyện với bọn họ. Bằng cách này có thể bảo toàn thực lực và che giấu mục đích của mình, thực sự khiến Cửu Thiên nghi ngờ liệu có phải bọn họ đến đây để gây rối hay không?
Trong đầu suy nghĩ đủ các loại khả năng, ánh mắt của Cửu Thiên đang quan sát đám người Thanh Phong Kiếm Thánh.
Thanh Phong Kiếm Thánh liếc nhìn mọi người, đột nhiên nói: "Chờ một chút, Cửu Thiên tiểu tử có tài đức gì mà có thể ngồi ngang hàng với bọn tôi. Để hắn ngồi dưới đi!"
Một câu nói lập tức khiến mọi người trong Liên minh Nam Quốc cũng nổi giận.
Sắc mặt của đám người Liên quân Tây Lĩnh cũng vô cùng khó coi.
Đỉnh Vực quốc chủ cố nén cơn tức giận, nói: "Cửu minh chủ đại diện cho Liên minh Nam Quốc đến, đương nhiên có tư cách ngồi cùng chúng ta. Thanh Phong Kiếm Thánh nên tập trung vào chuyện của đám ma tu kia đi, đừng bận tâm vào những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này nữa, như thế nào?"
Lời nói của Đỉnh Vực quốc chủ đã đủ uyển chuyển, gần như chỉ thẳng vào mặt Thanh Phong Kiếm Thánh mà mắng "Các người đến đây để gây rắc rối, phải không!"
Thánh giả Ngạo Long nói: "Tôi thấy cũng không phải là việc nhỏ không đáng kể. Chuyện này liên quan đến quyết định từ đâu mà ra, giống như tiểu ma tử Cửu Thiên này tốt nhất vẫn là nghe theo mệnh lệnh phía dưới mà làm. Cửu Thiên, cậu cũng không nhìn những người xung quanh xem, có người nào không phải là tiền bối của cậu? Cậu không
biết xấu hổ mà ngồi ngang hàng với chúng tôi sao?"
Thánh giả Ngạo Long lại bắt đầu lấy thân phận tiền bối để đàn áp người khác.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Cửu Thiên đã trực tiếp tung một quyền đấm thẳng vào trên mặt Thanh Phong Kiếm Thánh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất