Cuộc nói chuyện riêng của đại trưởng lão và La mù đều rơi vào trong mắt Cửu Thiên. 

Cửu Thiên của lúc này đang cố gắng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên khi gặp La mù. 

Nhớ lúc đó, La mù vẫn chỉ là người trông cửa kho vũ khí ở nước Võ Đỉnh. 

Khoan đã, kho vũ khí! 

Cửu Thiên từ trong ký ức của mình, sắp xếp ra một số thứ. 

Hắn đã nhớ ra, năm đó ở trong kho vũ khí, hắn đã có được một thanh kiếm Vô Danh. 

Kiếm Vô Danh, ha ha! 

Cái tên này, nghe một cái là biết đồ của Phong Vô Danh. 

Cửu Thiên vốn luôn cho rằng, vô danh là không tìm được tên để đặt. 

Bây giờ nhớ ra, bản thân thật ngu xuẩn. Bất luận là kiếm Vô Danh ở trong kho vũ khí hay là đá Vô Danh ở nước Đan Thánh. 

Thật ra đều là chỉ về một người, Phong Vô Danh. 

Kết hợp lại, bây giờ Cửu Thiên biết một vài chuyện. 

Cửu Thiên có thể biết đại khái, Phong Vô Danh này đã làm cái gì. 

Người giết tới trung tâm trời đất, xử lý thần linh, giết thần sứ thống trị thiên hạ vào năm đó, người cuối cùng khai sáng thời đại mới. 

Người này được gọi là người nghịch thần, ông ta làm chuyện vĩ đại như này, thiên hạ lại gần như không ai nhớ tên của ông ta. 

Có lẽ, thật giống như hai chữ vô danh trong tên của ông ta, âm thầm không ai biết. 

Mà đại trưởng lão và La mù, quá nửa chính là người đi sau Phong Vô Danh năm đó. 

Dựa theo những lời mà đại trưởng lão nói về bản thân ông ta ở trong nhật ký. 

Quá nửa, Phong Vô Danh chính là chủ nhân năm đó của bọn họ. 

Khó thể tưởng tượng, Phong Vô Danh đã chết lâu như vậy, đại trưởng lão và La mù vậy mà đều sống sót. 

Thật không biết năm đó Phong Vô Danh rốt cuộc cho bọn họ lực lượng gì, đã dạy bọn họ cái gì. 

Nếu Cửu Thiên không phải muốn làm rõ ràng lực lượng mà người nghịch thần Phong Vô Danh này sở hữu rốt cuộc là cái gì, hắn căn bản sẽ không tới khu vực hỗn loạn. 

Hết cách, bắt đầu từ lúc hắn có được nhẫn gia chủ của Cửu gia. 

Lực lượng của Phong Vô Danh đã đang ngấm ngầm ảnh hưởng tới hắn. 

Cho tới khi hắn bước vào Thiên Canh, lực lượng của Phong Vô Danh đó giúp hắn ngăn chặn phù ấn thiên địa một lần. Khi bước vào võ tôn, lực lượng của Phong Vô Danh lại chặn một lần. 

Sau đó thì ở bờ bên kia hư không, khi hắn đọc được chữ mà Phong Vô Danh để lại, lực lượng đó hoàn toàn chui vào trong cơ thể của hắn. 

Cho tới bây giờ, Cửu Thiên cũng chưa làm rõ lực lượng này ngoài có thể đối kháng với đại đạo thiên địa thì còn có tác dụng gì. 

Hắn buộc phải làm rõ điểm này. Bởi vì chỉ cần lực lượng này một ngày ở trong cơ thể của hắn thì hắn không có ngày được yên. 

Trừ phi hắn biết tác dụng của lực lượng này, rốt cuộc mạnh cỡ nào, có thể để hắn khống chế hay không. 

Nếu không vẫn phải ép ra ngoài thì tốt hơn. 

Lực lượng ở trong người, có tránh cũng không tránh được, chỉ có thể đối đối mặt. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói xoay người chạy, Cửu Thiên cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng có thể làm được không? 

Chạy được nhất thời, chạy được cả đời không? 

Đừng thấy lực lượng này bây giờ vẫn đang giúp hắn, nhưng ai biết lúc nào lực lượng này sẽ nhảy ra hại hắn chứ. 

Nếu vào thời khắc mấu chốt nhất, vậy hắn mới thật sự khóc không ra nước mắt. 

Cửu Thiên tiếp tục cùng với đại trưởng lão và La mù đi vào bên trong. 

Cưỡng chế thu liễm tâm thần, trong âm thầm, Cửu Thiên đã sử dụng công pháp Đạo Diệt. 

Hắn buộc phải chặn một chút đại đạo ở xung quanh. Nếu không, nếu kéo hắn vào, vậy thì sẽ rắc rối to. 

Rẽ tới rẽ lui, loanh quanh lòng vòng. 

La mù dường như rất quen thuộc nơi này, vậy mà dẫn đại trưởng lão và Cửu Thiên đi xuyên tùy ý ở bên ngoài khu vực hỗn loạn. 

Không thể không thừa nhận, con đường ông ta tìm được vào trước đó đều vô cùng tốt. Về cơ bản đều vừa theo có thể khiến người ta vượt qua một cách dễ dàng. 

Tính toán như này, Cửu Thiên tự nhận không làm được. Hắn quả thật có thể nhìn thấy một vài đại đạo ở đây lưu động kiểu gì. Đại đạo ẩn chứa bên trong, hắn chắc có thể nhận được khoảng nửa non. 

Nhưng nếu kêu hắn tính toán nơi giao nhau của những đại đạo này, hắn không có bản lĩnh này. 

Sợ rằng cũng chỉ có người tâm nhãn thông thiên như La mù mới có thể tính toán chính xác. 

Cửu Thiên có thể chắc chắn, La mù đối với trận pháp cũng chắc chắn rất tinh thông. 

Bỗng nhiên, La mù và đại trưởng lão ở trước mặt dừng bước, nheo mắt nhìn về phía trước. 

Trong tầm mắt, bắt đầu xuất hiện những phiến khí lưu giống như xoáy nước, tất cả lực lượng đều bị những xoáy nước này cuốn đi. 

La mù chỉ vào những xoáy nước này, nói: “Lực lượng trong những xoáy nước này đều có khả năng trong nháy mắt xé tan chúng ta. Đó là thứ do hàng nghìn loại đại đạo dung hợp mà ngưng thành. Vậy nên chúng ta tuyệt đối không thể chạm vào những thứ này. Cũng không thể đi theo chúng mà đi. Một khi bị cuốn vào, rất có khả năng chính là vạn kiếp bất phục!” 

Đại trưởng lão cắt đứt lời của La mù, nói: “Được rồi, được rồi. Đừng khoe học vấn của ông nữa. Chút trình độ đó của ông, tôi còn không rõ à. Đọc sách thì ngược, cầm bút thì quên chữ. Lúc này còn giảng giải gì đó cho người khác. Mau nói đi, chỗ này phải đi vào kiểu gì?” 

La mù xòe hai tay nói: “Rất xin lỗi, tôi cũng không biết đi vào kiểu gì. Tôi chỉ biết có điểm lực lượng giao nhau của mấy xoáy nước là có thể dừng lại. Nhưng nếu muốn xuyên qua nơi đây, rất xin lỗi, bây giờ tôi cũng chưa tìm ra cách! Có điều, càng đi vào trong, quả thật chỗ tốt càng nhiều, hai người nhìn 

La mù đang nói chuyện, trong một xoáy nước ở cuối tầm mắt có một thanh quang kiếm lóe sáng bay ra. 

Sau đó bắt đầu xoay quanh xoáy nước. Phẩm cấp quang kiếm này chắc chắn là trên thần binh, cách xa như vậy, Cửu Thiên cũng có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ ẩn chứa trong lực lượng. 

Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Nơi này vậy mà còn có thần binh? Tại sao nó lại đi ra từ trong xoáy nước?” 

La mù cười nói: “Bởi vì nơi này là nơi tập trung của đại đạo thiên hạ. Những thứ có thể lưu động theo đạo chi lực, nếu may mắn, về cơ bản đều sẽ chảy tới đây. Thần binh viễn cổ, truyền thừa của cường giả, những đồ tốt đã trở thành truyền thuyết trong tứ giới, rất nhiều cái đều có thể tìm được ở đây. Có thể nói, nơi này là báu vật khắp nơi!” 

Đại trưởng lão nhíu mày nói: “Tiền đề là chúng ta phải lấy được mới được. La mù, ông thật sự không có cách đi vào sao?” 

La mù trợn ngược mắt, nói: “Tôi lừa ông làm cái gì, nếu tôi có thể đi vào, tôi sớm đã đi vào rồi, còn phải đợi ông à? Lương Long, ông ở trong Hỗn Độn lâu như vậy, không có cách xuyên qua chỗ này sao?” 

Đại trưởng lão vuốt cằm nói: “Thật ra tôi ở Hỗn Độn lâu như vậy, căn bản chưa từng đột phá được bên ngoài khu vực hỗn loạn. Không phải bị đại đạo bên ngoài quấn lấy, thì là bị những thánh thú đáng sợ đó ngăn cản. Đi xa như vậy cũng là lần đầu tiên của tôi!” 

La mù đã biểu thị sự cạn lời với đại trưởng lão. 

Thì ra tên này ở Hỗn Độn thời gian dài như vậy cũng không tách được một góc núi băng của khu vực hỗn loạn. 

La mù liếc nhìn đại trưởng lão, nói: “Đồ lười” 

Đại trưởng lão không khách sáo mà đốp lại: “Đồ háo sắc!” 

eyJpdiI6IjNcL0tcL1lDekJIdUhcL1V0K3R0WHhpUVE9PSIsInZhbHVlIjoiWERoOUttSGZRcVwvMW1cL0l5Y2NwZEdCelNTenZWZm5NdkIrVG1wUHYrMVhkRWpRN2JkcktDbkc3am5xU0ZwaFJrY21qaVhhZmFnZUFoemxveWw4NHMycVVsNTlwWDRGZkR1K3JCekdcLzhUWnBhZHExdjVaQ0tyWXNTS2NHZDFDcjhqODRtdnhkY0xmdCtwVjFoRlp0ZnBKUjhOSmFkXC9adTAwZWZpV1dqZHVqQT0iLCJtYWMiOiJkYTliNzY0YmMzNWJkNjY5NWMxYjY0ZmIyODNjYzhhZGIxM2E4YTQ1NGI0ZmVlM2EyNWE5MjJmY2JkMmFlMThjIn0=
eyJpdiI6IlJhZDZlZkgzYjJON3MrTk9OQUlIbUE9PSIsInZhbHVlIjoiXC8zWGI0c3RHdmNlV2JEXC9Eb3dpYnZ4V2dnVW9BWXBNT2pMMkNhODRcL1IxM3FSbmdaME5tbStCNTJFeFBvNjFJNnE3TnZtYjBGVVNjajZyaHh6YTJuVU1QK3ZNN3ZSVXVFUndINU52OTUzdE9hMjJaMjV4SWZlQ1VGSFpub0U2YytlTVBua0RsdGlrbjRnVlhCb09rNStpNktXMDJKRTViMkRoVXJXbnpTNVpLdzdvMUdUNldsV043R1AxSUpoWHFlZ1JXQWJUQ0c3MmhCeVNFQ3R2ZzdNREVMdTYrT0p1MU1TUElPc0NUdXRIUWI2VlpSemdsaHhPS3pCQjBRTExqTXVLSGcyWkVBTXhycnR1dDk4N3BJXC9RPT0iLCJtYWMiOiI4NTE3M2ZjZDZlMTAwMTRhNzQ1MWZmZTJkNzRhN2M3ZjgwNjg3MzYxNmYwMmM4ZDU4NjM4N2I2NmNiMTU5ZWU5In0=

Cửu Thiên nhấc tay lên, Cửu Thiên lên tiếng nói: “Đại trưởng lão, La tiền bối, hai người nhìn xem, đó là cái gì?”

Ads
';
Advertisement
x