Khu vực hỗn loạn, vùng đất nổi danh trong thiên hạ.
Đối với người của tứ giới, có thể Hỗn Độn là tồn tại rất mong manh, đa số mọi người đều không biết có nơi này.
Nhưng sợ rằng người trong thiên hạ hoặc ít hoặc nhiều đều từng nghe nói về khu vực hỗn loạn.
Nơi này được gọi là Thần vực, trong truyền thuyết thông qua nơi này chính là lãnh địa chúng thần.
Cũng có người gọi nó là vùng đất quên lãng, phàm là người đi vào khu vực hỗn loạn, lại đi ra một cách hoàn hảo không tổn hại thì thật sự cực kỳ ít.
Sự nguy hiểm trong đó, người đi ra sẽ không nói. Người chết ở bên trong càng không truyền ra được chút tin tức gì. Tới mức nhiều năm nay, lời đồn ngập trời luôn, biến khu vực hỗn loạn thành một nơi vô cùng đáng sợ. Thậm chí còn có danh tiếng lớn hơn danh tiếng của bản thân Hỗn Độn.
Cũng chính là loại người xuất thân từ một nơi nhỏ bé của đất nước bé như Cửu Thiên, có thể chưa từng nghe.
Nếu đổi thành các nước lớn như nước Kình Thiên, nước Long Võ, nước Đan Thánh... Lời đồn liên quan tới khu vực hỗn loạn thật sự là bay ngập trời.
Cái gì mà ai đó nhảy vách núi, không cẩn thận biến mất, sau đó xuất hiện ở một nơi thần bí, nhặt được chí bảo nào đó, sau đó quay về trở thành cao thủ.
Gì mà ai đó tới nơi hoang dã chơi, không cẩn thận rơi vào xoáy nước nào đó, tiến vào khu vực hỗn loạn, sau khi trở về thay da đổi thịt, tu vi nhảy vọt vài bậc.
Đủ kiểu đồn đại phi lý, có thật có giả.
Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là khu vực hỗn loạn quả thật có rất nhiều lối ra, nối tới bên ngoài.
Nó là trung tâm xoáy nước của lực lượng hỗn độn, từ hướng của Cửu Thiên thì có thể nhìn thấy rõ.
Trong Hỗn Độn, vô số lực lượng đều đang tập trung ở đây. Chúng đang cấu xé, đang va chạm, đang dung hợp.
Sau đó thì hóa thành những thứ méo mó.
Lực lượng khổng lồ như này, một khi tỏa ra ngoài, rất có khả năng sẽ xé tan chỗ nào đó, tạo ra thông đạo có thể đi vào Hỗn Độn.
Đây là lý do tại sao Hỗn Độn lại có thông đạo của bên ngoài, cũng là nguyên do xung quanh khu vực hỗn loạn thông đạo nhiều nhất.
Đại trưởng lão khế phất tay, phi thuyền dưới chân Cửu Thiên lập tức biến lại về trường thương, rơi vào trong tay ông ta.
Cửu Thiên và La mù bay ở bên ngoài khu vực hỗn loạn, hai người đều không dám khuếch tán lực lượng của mình một cách không kiêng kỵ
Nhất là Cửu Thiên, canh khí cũng sử dụng cẩn thận.
Loại nơi hung danh lẫy lừng, lại vô cùng thần kỳ này, Cửu Thiên đương nhiên phải đối đãi cẩn trọng.
Đại trưởng lão quay đầu nói với La mù: “Lão mù, bây giờ xem ông đấy. Tiếp theo do ông dẫn đường!”
La mù gật đầu nói: “Không thành vấn đề. Trước hôm nay, tôi cũng đã đi dạo một lượt ở đây. Tuy chỉ đi dạo ở khu bên ngoài nhưng cũng thu hoạch phong phú. Lần này chúng ta cố gắng đi xa một chút, cố gắng tìm thứ mà chúng ta muốn
Cửu Thiên hơi nhướn mày, lên tiếng hỏi: “Tìm ư? Đại trưởng lão, lẽ nào ông cũng không biết truyền thừa nằm ở đâu?”
Câu hỏi của Cửu Thiên khiến vẻ mặt của đại trưởng lão và La mù có hơi khác lạ.
Chỉ một khoảnh khắc này, Cửu Thiên đã khẳng định trong lòng. Quả nhiên, đại trưởng lão là có vấn đề!
Sau đó, đại trưởng lão trả lời: “Cửu tông chủ, có vài chuyện khác với tưởng tượng là điều rất bình thường. Truyền thừa là chắc chắn có, cậu không cần lo lắng”
Lời của đại trưởng lão dường như có ám chỉ. La mù trực tiếp bay về phía trước, nói: “Bên này, đi theo tôi!”
Cửu Thiên ở trong lòng trực tiếp lên tiếng nói với Cửu Long Huyền Cung Tháp: “Lão Cửu, chuẩn bị đưa ta rời đi bất cứ lúc nào, quả nhiên tình hình rất bất bình thường”
Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng vang lên trong cơ thể của Cửu Thiên.
“Chủ nhân vĩ đại, hay là bây giờ chúng ta chạy đi. Nếu đã biết nguy hiểm, dứt khoát chạy trốn đi, sao mà còn xông lên trước. Bây giờ đi, chắc chắn là kịp!”
Cửu Thiên đáp: “Không vội. Tới cũng tới rồi, khi nào đi cũng như nhau. Hai người này đều là cao thủ trong cao thủ, muốn chạy thoát dưới mí mắt của bọn họ, cũng là chuyện phiền phức. Xem thử rồi tính!”
Cửu Long Huyền Cung Tháp đã phát ra một tiếng thở dài. Nó thật sự không biết nên nói gì về cách làm của Cửu Thiên.
Loại tinh thần mạo hiểm từ tận trong xương này của Cửu Thiên, thật sự khiến nó không thể hiểu nổi.
Con người không nên rất nhát gan? Rất sợ chết hay sao? Tại sao biết rõ có nguy hiểm ở đằng trước, vẫn muốn đi chứ?
Lẽ nào chỉ vì sự tò mò trong lòng ư?
Trên vai, Tiểu Hắc dường như cảm nhận được cảm xúc của Cửu Thiên thay đổi. Nó ngay lập tức hóa thành một luồng ánh sáng, chui vào trong cơ thể của Cửu Thiên, chuẩn bị nhập thể giúp Cửu Thiên gia tăng lực lượng bất cứ lúc nào.
La mù dẫn Cửu Thiên và đại trưởng lão bay về phía trước, bỗng mọi người cảm giác được mình giống như xuyên qua thứ gì đó.
La mù đanh giọng nói: “Tất cả đứng ở đằng sau tôi!”
Không chút do dự, Cửu Thiên và đại trưởng lão đều phản ứng nhanh chóng, lập tức đứng ra đằng sau La mù.
Sau đó, vô số hỗn độn chi khí lướt qua bên người bọn họ. Chỉ nơi ba người Cửu Thiên đứng, vậy mà là một lỗ hổng, La mù thật sự biết tìm chỗ.
“Đi từ từ, lòng không tạp niệm, từ từ đi về phía trước. Bây giờ nơi mà chúng ta đi qua chính là nơi giao thoa đạo chi lực trong Hỗn Độn, rất nhanh hai người sẽ nhìn thấy thứ linh tinh. Đó đều là sự xâm nhập của đạo chi lực đối với hai người. Phá vỡ hư ảnh, nhìn thấy thực tế!”
La mù nói xong thì đi về phía trước, bước chân của ông ta ngược lại rất nhanh.
Cửu Thiên chú ý thấy, ông ta mỗi khi bước một bước, ánh sáng màu đỏ rực ở xung quanh sẽ chấn động.
Cửu Thiên cũng đi một bước, nhưng chỉ một bước thì Cửu Thiên cảm thấy xung quanh bắt đầu thay đổi kịch liệt.
Vô số bóng người hiện ra trước mặt hắn, lúc này, trong mắt Cửu Thiên lại xuất hiện thành trì của nước Võ Đỉnh.
Hắn dường như từ trên không nhìn xuống cả nước Võ Đỉnh, sau đó hình ảnh nhanh chóng kéo gần lại.
Cửu Thiên nhìn thấy Linh Bối, nhìn thấy Huyễn Tầm, thậm chí còn có Vũ Hoàng Yến. Ba người phụ nữ này vui vẻ nói chuyện với nhau, mỗi người đều vác cái bụng to.
Cửu Thiên há miệng muốn hỏi bọn họ chuyện gì. Sau đó, hắn nhìn thấy một người giống mình cũng xuất hiện ở trong hình ảnh.
Người giống hắn đó còn để một ít râu, tóc cũng dài không ít, trên người mặc trang phục luyện khí sĩ rộng rãi.
Ba người phụ nữ đều vây bên cạnh “hắn”, tiếng cười không dứt, vui vẻ nói chuyện.
Ở bên cạnh còn có con cháu của Cửu gia, Cửu Thiên nhìn thấy Cửu Hồng Vũ và cha Cửu Phong, ông nội Cửu Hạo Nhiên.
Tâm thần của Cửu Thiên rung lên, hắn suýt nữa không giữ được tâm thần của mình.
Cắn mạnh răng, Cửu Thiên nhắm mắt của mình lại, lập tức tất cả âm thanh ở xung quanh biến mất.
Mở mắt ra lần nữa, mọi thứ vẫn dáng vẻ ban đầu.
Đại trưởng lão còn nói với giọng điệu hơi chua: “Cậu vậy mà chỉ chậm hơn tôi vài giây thì đã tỉnh táo trở lại. Cửu Thiên, cậu làm sao luyện ra được định lực này thế? Thật sự chỉ là công pháp của Cửu Tiêu môn ư? Tôi có chút không tin lắm!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất