“Thánh thú tuần tra?” 

Cửu Thiên mặt mày ngơ ngác, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói. 

Đại trưởng lão nhanh chóng giải thích: “Chính là thánh thu vô cùng mạnh mẽ được thai nghén từ trong Hỗn Độn. Chúng vốn có cương vực của chúng ở trong Hỗn Độn, bình thường rất ít khi ra ngoài đi lại. Trừ phi vào lúc tìm kiếm thức ăn hoặc gặp phải rắc rối gì thì nó mới ra khỏi cương vực của mình, loại tình huống này gọi là thánh thú tuần tra. 

Cửu Thiên gật đầu hiểu ý, hắn nhìn xung quanh nhưng không phát hiện thánh thú hỗn độn trong truyền thuyết gì cả. 

Lẽ nào là ở đằng xa ư? 

Nghe thấy hai từ thánh thú, Tiểu Hắc vốn đang nghỉ ngơi trong cơ thể của Cửu Thiên cũng chui ra, há to miệng, nhìn xung quanh. 

Đại trưởng lão và La mù có dáng vẻ như gặp phải kẻ địch mạnh. 

Dừng lại chỗ một lúc lâu, cuối cùng Cửu Thiên cũng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề. 

Ầm! Ầm! Ầm! 

Tiếng bước chân khổng lồ thật sự còn vang lên sấm sét, khiến cả không gian đang run rẩy. 

Cửu Thiên trực tiếp rút ra trọng kiếm Vô Phong. 

Sau đó, Cửu Thiên há to miệng, nhìn hai bàn chân khổng lồ như núi đi tới. 

Không sai, chỉ là bàn chân. Cơ thể của thánh thú này căn bản không biết to cỡ nào, hoàn toàn che đậy ở trong khí lưu hỗn độn trên bầu trời. Cái mà Cửu Thiên có thể nhìn thấy, chỉ là hai bàn chân phủ lẫn giáp. 

Kích cỡ của nó không cần nói nhiều nữa. 

Tóm lại lớn hơn tất cả ngọn núi mà Cửu Thiên từng nhìn thấy. 

“Là Cự Linh thánh thú!” 

La mù khẽ nói. 

Đại trưởng lão khẽ gật đầu, nói: “Con thú này vậy mà còn sống. Lần trước khi gặp nó, tôi còn có thể nhìn thấy đùi của nó, bây giờ thì hay rồi, chỉ còn lại bàn chân” 

Cửu Thiên trợn ngược mắt, nhìn Cự Linh thánh thủ đi qua trước mặt bọn họ. 

Đại trưởng lão là người sống bao nhiêu năm, lần trước ông ta gặp, không biết chừng là mấy trăm năm trước. 

Cự Linh thánh thú này xem ra không chỉ tuổi thọ dài, hơn nữa kích cỡ còn dài. 

La mù nói: “Con thú này cứ lớn tiếp, đoán chắc phải sống thêm mấy trăm năm, trong Hỗn Độn không biết bao nhiêu thứ bị nó ăn. Nó rời khỏi Hỗn Độn, chắc chắn sẽ ra bên ngoài gây họa.” 

Đại trưởng lão cười ha ha nói: “Tôi cũng hy vọng nó mau rời khỏi Hỗn Độn, không có sự chống đỡ của hỗn độn chi khí, lực lượng của nó ít nhất sẽ yếu đi một nửa. Tới lúc đó, nói không chừng tôi có thể bắt nó làm vật cưỡi. Vật cưỡi to như ày, chắc chắn rất đã!” 

La mù cười nói: “Ông còn bắt nó? Con thú này chỉ dựa vào man lực cũng có thể đánh chết ông rồi. Thánh thú như này, không có vây công của mấy trăm vạn cao thủ không chết được. Đừng quên, chuyện của vạn thú cho tới bây giờ, mọi người đều vào lễ tết, chúc mừng chiến thắng năm đó. 

La mù và đại trưởng lão nói chuyện phiếm vài câu, dõi theo Cự Linh thánh thú rời đi. 

Tên này không đi, ai dám tiếp tục đi về phía trước. 

Cho tới khi không cảm thấy sự chấn động của xung quanh, chắc chắn Cự Linh thánh thú này hoàn toàn đi xa. 

Đại trưởng lão mới tiếp tục chỉ huy phi thuyền bay về phía trước. 

Cửu Thiên hỏi: “Còn bao lâu nữa thì tới khu vực hỗn loạn? Tôi thấy thánh thú này cũng ra ngoài rồi, chắc không còn quá xa nhỉ?” 

Đại trưởng lão nói nhưng không ngoảnh đầu: “Cửu tông chủ. Cậu nghĩ sai rồi, để tới khu vực hỗn loạn chúng ta ít nhất phải đi hai ngày nữa. Chỗ này cũng không phải cương vực của thánh thú, tên này e là đói bụng, tự mình ra ngoài tìm đồ ăn, vẫn phải đi về phía trước không ít!” 

Lông mày Cửu Thiên nhíu mày, vậy mà vẫn chưa tới khu vực hỗn loạn. 

Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Tiểu Hắc. Cự Linh thánh thú đó vừa xuất hiện, Tiểu Hắc bắt đầu run rẩy, cho tới bây giờ vẫn chưa dừng lại. 

Cửu Thiên có ý muốn thu Tiểu Hắc lại, nhưng Tiểu Hắc lại quật cường gầm một tiếng. 

Một tiếng gầm này của nó đã thu hút ánh mắt của đại trưởng lão và La mù. 

Đại trưởng lão cười nói: “Cửu tông chủ, linh thú này của cậu có chút không được nha. Chỉ nhìn thấy một thánh thú hỗn độn mà thôi thì đã bị dọa thành như này. Sau này xem ra vẫn phải thường xuyên dẫn nó theo nhìn thế sự mới được. 

Cửu Thiên không trả lời, chỉ vuốt ve Tiểu Hắc. 

Trạng thái của Tiểu Hắc dường như không giống bị Cự Linh thánh thú dọa. Dù sao Tiểu Hắc cũng có chút khí tức của thánh thú, hơn nữa Cự Linh thánh thú đó cũng đi xa như vậy, sao nó lại sợ thành như vậy. 

La mù mãi không nói chuyện, bỗng tiến lên một bước, khoác vai của đại trưởng lão, nói: “Dừng lại, dừng lại. Chết tiệt, hôm nay bị gì thế?” 

Đại trưởng lão mờ mịt nói: “Sao thế? La mù, ông lại phát hiện cái gì rồi? Nói chuyện đừng nói một nửa, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?” 

La mù nhấc tay lên, đưa ra một ngón tay, chỉ về đằng xa. 

Cửu Thiên và đại trưởng lão nhìn theo hướng chỉ của La mù, đợi một lúc sau, cuối cùng cũng có tiếng ầm ầm vang lên. 

"Gu! Gu! Gu!!” 

Rồng gầm hổ rống, rung chấn mạnh liệt. 

Nghe âm thanh, hình như không phải một con thú hỗn độn tới. 

Đại trưởng lão cũng hơi há miệng ra, không dám tin mà nhìn về đằng xa. 

Khi đằng trước bay ra một đám thú hỗn độn, đại trưởng lão hoàn toàn sững sờ, lớn giọng hét: “Nhiều thánh thú như này, xảy ra chuyện gì thế?” 

Cửu Thiên cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa. Vô số thú hỗn độn vô cùng to lớn lại mạnh mẽ tuyệt luân xuất hiện ở trong hiện thực. 

Trong đó dĩ nhiên có thánh thú chỉ trong truyền thuyết mới có. Ví dụ kỳ lân đen lao ở phía trên cùng, ví dụ như liệt thiên hủy theo sát đằng sau. 

Những thánh thú trong truyền thuyết này, vừa xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên. 

Giống như một đàn cừu bị người chăn cừu lùa, vô số thánh thú hỗn độn với lực lượng mạnh mẽ lại vô cùng đáng sợ, thế mà đang lao tới. 

Nếu nói tìm kiếm đồ ăn thì có chút không hợp lý. 

Đâu thể có nhiều thánh thú cùng nhau ra ngoài tìm đồ ăn như thế. Chúng tụ với nhau mà không cắn xé nhau đúng thật là kỳ tích. 

Đại trưởng lão nhìn rất lâu, lúc này mới khẽ nói: "Chuyện này là sao, chúng là lao ra ngoài tập thể à? Có đối thủ gì đáng để chúng xung phong như vậy. Cho dù là thần linh, đối mặt với nhiều thánh thú hỗn độn như vậy, chắc cũng bị trực tiếp đụng chết nhỉ!” 

Cuối cùng Cửu Thiên cũng biết tại sao Tiểu Hắc run rẩy. 

Nhiều thánh thú như vậy, chỉ khí tức thôi cũng có thể đè chết Tiểu Hắc. Hiếm khi nó có thể kiên trì như vậy. 

Đồng tử của Cửu Thiên co rút, quan sát cẩn thận rất lâu, sau đó nói: “Không đúng, đại trưởng lão, La tiền bối. Hai người mau nhìn, những thánh thú này căn bản không giống ra ngoài đi chơi. Chúng càng giống như đang... chạy trốn!” 

Sau khi Cửu Thiên nói ra hai chữ này, bản thân cũng sốc. 

Trong thiên hạ ai có thể có lực lượng này, khiến nhiều thánh thú chạy trốn nháo nhào như vậy. 

Tay của đại trưởng lão hơi run rẩy, lẩm bẩm nói: “Thần linh ư? Không thể nào, đó là cái gì?” 

Đại trưởng lão và La mù đều có vẻ mặt không hiểu. 

Hai người cũng không nghĩ ra nguyên do. 

Nhưng vào lúc này, cuối tầm mắt, thấp thoáng có một cột ánh sáng sáng lên. 

eyJpdiI6IjZtY21Rcyt1RERQN3F3Wnl6ZzM3S0E9PSIsInZhbHVlIjoiMlVsVnlwdnBVQk5MdEVVcXltYWtoYTFKTkVpS0srYlQ0VTdRVEEzWWx6bHJDRVhHaVhRWW94MktrZXZFcURZREZ3ZklIV0pjWkxRZGhkbXVjaWJ3UndQSG9ES0RFaUo1MlFDTUNXK29hQ0F1akV6RnRzaWVneVU5VjlOYzc2SG1NRkhHcE9tcjVHclFuR2I3NXFNdThGTXF6TDJNSzJGY2dGM2JTY3ViOERrdEswRTR1bWE3R3gyVFpYM2Q1SElYVlZDQWw2Wmk3NlRFRUh2ZUllM3JBK1dITVwvMTAwTnJLS2RzQzlxNWNzcjJKemNKRkZ0MmlRV2xiOXNTakV6dldoRmpENzFLcnFTK0xCQ3NBSW9NVHNRPT0iLCJtYWMiOiJkYzI4MmY3NDc1ODE5MTA2NjMyMDY1MGRlZTU1MjE5OTk4YTE3NTBiOTVkMWZkNzdlOGVlZjFhZDIxMDc0ZDlmIn0=
eyJpdiI6Iks1R09uZVpvaU1jQmN2dE1BY2F5S2c9PSIsInZhbHVlIjoiSEEzUTVlVXI5NHM2UTNaRnBjblZ5bndaME1uOGJ2aVZQeitRSWpBUnBXcUVsanJLektcL28zeUQzM3NPSFpVY2NVcndDRUEyWG13d2JjU1lHYXdnczlnR1l4UmpDRlJuXC9oSmRycTJqVnhFbzZLY2JGR050YmhGM3NibDJVWWdublhaYmdUQXMyQ0tIM3ZKMENReUtGYkxWKzAyQXVJR2oyR05cL2JwdzFIeHd6U3NrWTBROENaXC8zZmIxMCtDWWV2alNkTjM5cnRlZk42Sk1JMndibW9cL0FoWHMrSUZcL08yYVhFSjR2N3F3Zkxhbz0iLCJtYWMiOiI0M2ZhMmUwZDllMTA3MzgyOWNkMzZlY2IyNWJlZDNkZDhlMzliNTMwYjIyMjQ1ZTExN2Y2NzI2Y2NkMjM2YTYwIn0=

Đại trưởng lão thu liễm cảm xúc của mình, sau đó nói: “Đi, đi xem thử!”

Ads
';
Advertisement
x