Vẻ mặt của mặt tròn trên thân kiếm lập tức trở lên cực kỳ khó coi.
Nếu nó là người, lúc này chắc là phải nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt giận dữ trợn tròn.
Nhưng vậy mà nó không hề phản bác Cửu Thiên, như vậy chứng tỏ có vẻ lời Cửu Thiên nói là đúng rồi.
Nhưng bên ngoài, mấy vị trưởng lão lại sợ ngây người.
Đặc biệt là tam trưởng lão, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cái gì? Pháp khí?"
Đám người tứ trưởng lão, lục trưởng lão đều khó hiểu.
Tứ trưởng lão chỉ vào hình ảnh bên trong Mộ Kiếm: "Nhị trưởng lão, Cửu Thiên đang đùa gì vậy. Đây rõ ràng là kiếm của Thần Tiêu Võ Thánh mà!"
Nhị trưởng lão thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Tên nhóc Cửu Thiên này, không hổ được xưng là người khí võ song tu. Thật đúng là đã để hắn nhìn ra rồi. Không tệ, thanh kiếm này chính là pháp khí, nó chỉ là một vật phẩm được cất giấu của Thần Tiêu Võ Thánh mà thôi. Thần Tiêu Võ Thánh từng lấy ra chơi"
Mấy lời này nói ra, khiến cho chư vị trưởng lão trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ là một vật phẩm được cất giấu sao?
Chỉ là một vật phẩm được cất giấu mà thôi, thế mà khiến cho đám trưởng lão bọn họ đều cảm nhận được sợ hãi sao?
Bọn họ không dám tin.
Sắc mặt nhị trưởng lão phức tạp, loại chuyện này, thật ra ông ta đã biết nhưng cũng không muốn nói.
Bởi vì chỉ với điều này thôi đã đủ để thấy Thần Tiêu Võ Thánh mạnh đến cỡ nào. Ở bên trong Thần Hoàng nhất mạch, cơ bản tất cả mọi người đều biết năm đó Thần Tiêu Võ Thánh là tông chủ của Cửu Tiêu môn, hơn nữa cuối cùng khiến cho Cửu Tiêu môn lớn mạnh sụp đổ.
Nhưng lại có ít người nhớ rằng, Thần Tiêu Võ Thánh đã dẫn dắt thiên hạ, chiến thắng ma tu lúc đó không ai bì kịp, là anh hùng bình định lại thời kỳ hắc ám.
Ông ta là một cường giả có thể một chọi cả thiên hạ, đánh cho những cường giả ma tu tối cao vắt giò lên cổ mà chạy.
Cũng là võ thánh chí cường tài năng xuất chúng, quét ngang ngàn quân, nghe nói chỉ thiếu một bước nữa thôi, thì có thể đột phá lên cực hạn.
Ông ta quật khởi từ Cửu Tiêu môn, dẫn theo Cửu Tiêu môn có thể coi là thế lực hạng nhất vào lúc đó, dưới sự chèn ép của các đại thế lực mạnh mẽ và sự tàn sát hung ác của ma tu, bước lên trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ.
Ngoài Cửu Tiêu môn không còn môn phái lớn. Đây mới là tình huống thật sự năm đó. Năm đó nếu thật sự không có một người như Thần Tiêu Võ Thánh, chỉ sợ Cửu Tiêu môn không chừng cũng bị ma tu diệt sạch như bao thế lực khác mà thôi.
Nhưng những công lao này, chiến tích thanh danh hiển tích này, người Thần Hoàng nhất mạch lại không hề nhớ đến.
Bọn họ chỉ nhớ rõ Cửu Tiêu môn lớn mạnh, bởi vì một sai lầm của Thần Tiêu Võ Thánh, mà đã mất đi đá cốt lõi khi lập phái. Còn khiến cho Cửu Tiêu môn trước giờ đều vô cùng đoàn kết, phân chia thành hai mạch Cửu Tiêu và Thần Hoàng.
Nhị trưởng lão thở dài không ngừng trong phòng, sao mà hắn không biết, ý nghĩ này cực kỳ ích kỷ và hẹp hòi. Nhưng đó lại là một trong những nguyên nhân khiến Thần Hoàng nhất mạch còn duy trì kiêu ngạo cho tới bây giờ.
Năm đó ông ta cũng không thể nói rõ, càng không thể giải thích với mọi người, Thần Tiêu Võ Thánh năm đó mạnh mẽ cỡ nào, không ai bì nổi cỡ nào. Mạnh đến nỗi tất cả những người ở đây đều không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn biểu hiện của Cửu Thiên trong thời gian này ở Thần Hoàng nhất mạch, đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Thần Hoàng nhất mạch đối với Cửu Tiêu nhất mạch. Nếu nói ra tình huống thật sự lúc đó, cùng với việc rốt cuộc Thần Tiêu Võ Thánh mạnh đến cỡ nào với tất cả mọi người, vậy thì chỉ sợ sẽ có không ít người của Thần Hoàng nhất mạch đều bắt đầu nghi ngờ nhân sinh của mình.
Nghi ngờ, khinh bỉ một cường giả đỉnh cấp năm đó đã từng dẫn dắt Cửu Tiêu môn có được huy hoàng, nếu bọn họ biết tình hình thực tế, có lẽ có thể xấu hổ đến nỗi tự sát ngay tại chỗ.
Ngay cả những vị trưởng lão khác, với sự kiện năm đó sao lại cái hiểu cái không, cho nên tất cả đều cảm thấy Thần Hoàng nhất mạch là chính xác cỡ nào, đại trưởng lão đúng đắn cỡ nào. Lại không hề nghĩ tới. Năm đó khi đại trưởng lão đi theo Thần Tiêu Võ Thánh, cũng rất dễ bảo. Bảo ngươi làm thủ vệ thì làm thủ vệ. nửa bước không dám rời đi. Mãi cho đến sau khi Thần Tiêu Võ Thánh chết, đại trưởng lão mới dám dẫn theo Thần Hoàng nhất mạch rời đi.
Lắc đầu, nhị trưởng lão lại bỏ những ý tưởng này sang một bên trước. Chuyên tâm quan sát tình hình bên trong Mộ Kiếm.
Cửu Thiên nói toạc ra diện mạo vốn có của thanh kiếm trước mặt, lập tức gương mặt tròn trên thân kiếm dâng lên sát ý nồng nặc.
Trên thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khí tức còn đang tăng lên.
Nó không hề nhiều lời, rõ ràng là trong lòng đã nổi lên ý định phải giết chết Cửu Thiên.
Nhưng lúc này, Cửu Thiên lại chậm rãi móc ra một bình nhỏ từ trong lòng.
Cái bình này, là được hắn mang về từ nước Kình Thiên. Đã để trong đai lưng rất lâu rồi, vẫn luôn không hề sử dụng.
Bên trong là chất lỏng như nước. Vừa mới lấy ra, cự kiếm đang muốn ra tay với hắn đã lập tức dừng động tác lại, khuôn mặt tròn kia cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cửu Thiên lắc lắc bình nhỏ nói: "Xem ra ngươi cũng đã nhận ra rồi. Đây là khi ta tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc thu hoạch được. Có thể cả thiên hạ cũng chỉ có một phần duy nhất này thôi. Vốn dĩ, ta đã định rồi, đợi đến ngày nào đó khi mình đột phá đến cực hạn, thì sẽ từ từ nghiên cứu Thiên Mệnh Đạo bên trong. Nhưng bây giờ sao, có thể thử xem xem có thể hàng phục được ngươi hay không!"
Cửu Thiên cười vui vẻ, mở miệng bình ra.
Đây đúng là số máu tươi của Thần Tiêu Võ Thánh mà Cửu Thiên đã cướp được trên người Tô Mạn khi Cửu Thiên và Tô Mạn quyết đấu ở cuộc thi đấu vạn quốc chư vương lần
trước.
Thân là một luyện khí sĩ, Cửu Thiên không chỉ có thể nhận ra thanh cự kiếm trước mặt này thật ra là một pháp khí, còn biết được rõ ràng. Loại pháp khí thế này, một khi có được. Chắc chắn phải để lại ấn kí của mình. Ví như Cửu Thiên, nếu có được một pháp khí hình thanh kiếm như vậy, chuyện đầu tiên phải làm, đó là rót lực lượng của mình vào bên trong, lưu lại ấn ký thuộc về hắn, để dễ dàng sử dụng.
Nhưng đối với Thần Tiêu Võ Thánh mà nói, loại pháp khí này chỉ sợ không có tác dụng gì. Cách duy nhất có thể chính là huyết tế, trích ra một giọt máu tươi của mình, khiến nó nhận chủ, tránh cho mất đi.
Cho nên, Cửu Thiên chỉ cần có máu tươi của Thần Tiêu Võ Thánh, thì sẽ có cách khống chế thanh cự kiếm trước mặt này.
Mặt tròn trên thân kiếm cuối cùng cũng lộ ra vẻ hốt hoảng. Lớn tiếng kêu lên: "Không thể nào, Thần Tiêu Võ Thánh đã chết từ lâu rồi. Sao ngươi lại còn máu của ông ta, ngươi
là hậu nhân của ông ta sao? Không đúng, ngươi là người thừa kế của ông ta sao?"
Cửu Thiên cũng không muốn giải thích gì với nó, ngón tay bắn ra, một giọt máu tươi của Thần Tiêu Võ Thành bắn ra như một mũi tên, trực tiếp dừng lại trên người cự kiếm.
Lúc này nó đã lớn được như vậy rồi, Cửu Thiên muốn búng lên trời cũng khó. Máu tươi vừa mới tích tụ lại, lập tức khiến ánh sáng của cự kiếm lóng lánh, rõ ràng có một phù ấn bắt đầu xuất hiện.
Cửu Thiên cười nói: "Quả nhiên, ấn ký trên người ngươi còn chưa được xóa bỏ!"
Cự kiếm đã tá hỏa, xoay ngươi định bỏ chạy.
Nhưng vào lúc này, Cửu Thiên lại nắm một giọt máu tươi của Thần Tiêu Võ Thánh trong tay, rót thần hồn chi lực vào trong máu tươi.
Cửu Thiên quát lên một tiếng chói tai: "Ngươi muốn chạy đi đâu?"
Nói như vậy, trên người Cửu Thiên, vẫn xuất hiện hơi thở uy nghiêm, hình như có một bóng người hư ảo, phấp phới phía sau Cửu Thiên
Đúng là hắn đã từng có được truyền thừa của Thần Tiêu Võ Thánh, hơn nữa trong tay còn có máu tươi của Thần Tiêu Võ Thánh.
Thoạt nhìn Cửu Thiên lúc này, quả thực chính người kế thừa của Thần Tiêu Võ Thánh.
Tức khắc, cự kiếm ngừng lại, toàn thân bắt đầu vang lên tiếng giòn giã, hình như có thứ gì đó trong thân thể nó đang nổ tung.
Tiếng kêu thê thảm vang lên, chốc lát sau, cự kiếm rơi xuống đất, thân kiếm cong thân trước Cửu Thiên, gương mặt tròn vò gào khóc thảm thiết nói: "Ta hận ngươi, Thần Tiêu Võ Thánh. Ngươi đã chết rồi mà còn tìm một truyền nhân đến đối phó với ta! Ta hận ngươi!"
Toàn thân Cửu Thiên đã bị mồ hôi lạnh của hắn làm cho ướt sũng. Cắn chặt răng, trong giây lát, Cửu Thiên nghe được trong cơ thể mình truyền ra một tiếng kêu rên, chấp niệm của Võ Hoàng vẫn luôn trốn trong thân thể hắn đột nhiên xông ra, lúc này đã sắp sửa tiêu tán, hỗn độn chi khí kia, đã gần như tiêu diệt nó hoàn toàn.
Trong lòng Cửu Thiên đạm nhiên nói: "Xin lỗi, ông đáng ra phải chết từ lâu rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất