Không thể hiểu được, không thể nghĩ ra được. 

Đường đường là Băng Tuyết Lực Vương, ít nhất cũng là cường giả võ tôn cấp bảy cấp tám, lại bị người khác đánh ngất ở thành phố Đông Hoa nhỏ bé này. 

Cửu Thiên đếm đầu ngón tay, cũng không tìm được ở trong thành phố Đông Hoa có cường giả nào có thể ngang ngửa với hắn ta. 

Lẽ nào, nước Võ Đỉnh có nhiều cao thủ đang ẩn thân như vậy? 

Vẻ mặt Cửu Thiên tràn đầy sự nghi hoặc. 

Bên dưới, những công tử không biết chân tướng, ai cũng xắn tay áo lên, định chiến đấu với Băng Tuyết Lực Vương. 

“Để tôi!” 

Lâm công tử kia nhảy ra trước. 

Hất mặt chỉ vào Băng Tuyết Lực Vương nói: “Người đâu, làm cho nó tỉnh lại đi. Tôi muốn cho cái đồ ngốc khổng lồ người toàn lông này biết thế nào là sức mạnh!” 

Lâm công tử nói xong, phóng canh khí ra, màu vàng kim, trình độ Nguyên Canh. 

Cửu Thiên chớp chớp mắt, chỉ có chút thực lực này có lẽ Băng Tuyết Lực Vương chỉ cần một cái bạt tai là có thể đánh chết được hắn ta. 

Mấy tên võ giả vội vàng bước lên, hết đấm lại đá vào cơ thể khổng lồ của Băng Tuyết Lực Vương. 

Nhưng tiếc là, chút sức lực kia của bọn họ quá yếu. Sau một hồi, canh kình rơi trên người Băng Tuyết Lực Vương. 

Giống như mấy con kiến nện vào cái cây lớn, chỉ lãng phí sức lực thôi. 

Lâm công tử sải bước đi lên phía trước, nói với mấy tên võ giả: “Đồ bỏ đi, tránh ra, tránh hết ra. Nuôi các người đúng là tốn công vô ích, chỉ biết làm ta mất mặt. Còn phải để ta đích thân ra tay” 

Nói như vậy, Lâm công tử đánh một chưởng thật mạnh vào người Băng Tuyết Lực Vương. 

Lực của nắm đấm tạo nên một vầng sáng màu vàng trên người Băng Tuyết Lực Vương, xem ra rất mạnh. 

Nhưng tiếc là vẫn không có tác dụng. 

Không rơi một cọng lông nào trên người Băng Tuyết Lực Vương! 

Lâm công tử đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt. 

Lâm công tử khẽ họ hai tiếng, nói: “Tiểu thư Hồng Vũ, không phải nó đã hôn mê rồi đấy chứ!” 

Cửu Hồng Vũ nhếch mép, cười nói: “Anh không gọi được nó dậy, vậy tôi sẽ giúp anh!” 

Nói xong, Cửu Hồng Vũ đột nhiên rút chiếc roi dài của mình ra. 

Giây phút chiếc roi của cô ta xuất hiện, lông mày Cửu Thiên nhíu chặt lại, thần hồn chi lực này quá mạnh. 

Chiếc roi này có chút không tầm thường! 

Sau đó, canh khí trên người Cửu Hồng Vũ truyền vào trong chiếc roi dài. 

Đôi mắt sáng lên! 

Cửu Thiên há hốc miệng, Cửu Hồng Vũ này thật sự khiến hắn quá kinh ngạc. 

Thần hồn chi lực này quá mạnh! 

Cửu Thiên đã từng tu luyện Hồn Đạo, lúc này, có thể nhìn rõ độ mạnh của thần hồn chi lực của Cửu Hồng Vũ đã vượt qua tu vi của cô ta. 

Cửu Thiên cảm thấy đã đạt đến trình độ lúc hắn bắt đầu tu luyện hồn đạo. 

Chỉ là, rất rõ ràng, Cửu Hồng Vũ chưa từng luyện bất kỳ công pháp nào liên quan đến thần hồn. Cô ta chỉ làm theo bản năng, truyền thần hồn chi lực và canh khí của mình vào trong chiếc roi dài. 

Chiếc roi kia rõ ràng cũng là một thần khí chuyên hấp thụ thần hồn chi lực để trở nên mạnh hơn. 

Hai bên bổ sung cho nhau, thực lực của Cửu Hồng Vũ không thể dùng tu vi của cô ta để đánh giá. 

Chát! 

Cửu Hồng Vũ quất một roi lên người Băng Tuyết Lực Vương. 

Đột nhiên, Băng Tuyết Lực Vương kêu gào thảm thiết. 

Đánh bằng roi thần hồn! 

Cuối cùng Cửu Thiên cũng hiểu tại sao Băng Tuyết Lực Vương này lại hôn mê. 

Nó thực sức rất mạnh, thực lực cũng ở mức võ tôn cấp sáu cấp bảy. Nhưng thần hồn của nó thật sự quá yếu, miễn cưỡng chỉ ở trình độ của võ giả Thiên Canh. 

Chạm trán với người có thần hồn chi lực mạnh như Cửu Hồng Vũ, nếu như nó không thể ngay lập tức giết chết Cửu Hồng Vũ. 

Roi thần hồn trên tay Cửu Hồng Vũ có thể đánh chết nó. 

Cửu Hồng Vũ cũng biết điều này, chiếc roi giống như mưa rơi xuống người Băng Tuyết Lực Vương. 

Băng Tuyết Lực Vương đang định nổi giận lại bị đánh đến nhụt chí, liên tục xin tha 

Đường đường là cao thủ võ tôn cấp bảy cấp tám, bị một người phụ nữ đánh thành ra như thế này, Cửu Thiên thật sự không biết nên nói gì. 

Nếu như nó muốn phản kháng, chỉ cần một chưởng có thể hủy diệt cả nhà họ Cửu. 

Lẽ nào Băng Tuyết Lực Vương này lại sợ hãi như vậy? 

Nhìn kỹ Cửu Thiên đột nhiên phát hiện, tay chân của Băng Tuyết Lực Vương này đều có một vòng khuyên. Sáng lấp lánh trên tuyết, chỉ cần nó cử động, hình như sẽ bị hàng nghìn hàng vạn tia sấm sét đánh trúng. 

Đây không phải là đồ của nhà họ Cửu, Cửu Thiên quay đầu nhìn bốn xung quanh. 

Trong đám người, Cửu Thiên lập tức nhạy bén nhìn thấy cao thủ trên Thiên Canh 

Cửu Thiên biết một người trong số đó, chưởng môn Lôi Quang Phái-Lôi Hựu Đình. 

Hắn ta trấn thủ ở nhà họ Cửu! 

Xem ra những thứ trên người Băng Tuyết Lực Vương là tác phẩm của hắn ta. 

Xem ra tu vi của Lôi Hựu Đình và Băng Tuyết Lực Vương là như nhau, thêm sự hỗ trợ của cường giả Lôi Quang Phái, bắt được Băng Tuyết Lực Vương này cũng là chuyện dễ hiểu. 

Cửu Thiên thầm gật đầu, xem ra lần này Lôi Quang Phái đã cứu nhà họ Cửu bọn họ. 

Lôi Vĩnh Phong ở bên cạnh Lôi Hựu Đình dường như cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, quay đầu lại, định nhìn về phía Cửu Thiên. 

Nhưng hắn ta mới quay được một nửa đã bị Lôi Hựu Đình kéo lại. 

“Đừng quay đầu lại, đừng có mà quay đầu lại!” 

Lôi Hựu Đình nhỏ giọng nói, trong giọng nói tràn đầy sự nặng nề. 

Lúc này Lôi Vĩnh Phong mới phát hiện ra, lưng Lôi Hựu Đình đã ướt đẫm, vội vàng truyền ầm nói: “Chưởng môn, chuyện gì vậy.” 

Lôi Hựu Đình nói: “Là cao thủ. Cao thủ tuyệt đỉnh, khả năng còn là cường giả cực hạn! Cả Lôi Quang Phái chúng ta hợp lực lại cũng không đối phó được. Lập tức thông báo với người nhà họ Cửu, có người vô cùng đáng sợ đến. Còn chưa biết là địch hay là bạn, nhưng hắn đã nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu như lúc này chúng ta quay đầu lại, để hắn biết được chúng ta đã phát hiện ra hắn, khó tránh hắn sẽ không làm loạn trước. 

Lôi Vĩnh Phong vô cùng kinh ngạc nói: “Có phải hắn thả người tuyết khổng lồ này ra?” 

Lôi Hựu Đình nghiến răng nói: “Không biết, nếu đúng là như vậy, lần này cả châu Đông Hoa sẽ gặp tai họa, không, thậm chí cả nước Võ Đỉnh đều rơi vào cảnh sinh linh lầm than. Chúng ta có thể cứu được bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu người. Bảo Hồng Vũ cũng nhúng tay vào, nhanh chóng sơ tán mọi người!” 

Lôi Vĩnh Phong hiểu ra, gật đầu, lập tức lén lút ra hiệu cho những đệ tử nhà họ Cửu ở bốn xung quanh. 

Cửu Hạo Nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa và Cửu Phong được đệ tử nhà họ Cửu nhắc nhở, cũng nhìn thấy ám hiệu của Lôi Vĩnh Phong. 

Vẻ mặt Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong lập tức thay đổi. 

Bên này, Lâm công tử nhìn thấy Băng Tuyết Lực Vương đã tỉnh lại, mí mắt giật giật. Hơi thở lạnh lẽo trên người đối phương thực sự quá mạnh. 

Cửu Hồng Vũ cất chiếc roi đi, nói: “Bây giờ có thể ra tay rồi” 

Lâm công tử có chút không dám tiến về phía trước, nhưng dưới ánh mắt của Cửu Hồng Vũ, hắn ta vẫn kéo lê về phía trước mấy bước, đánh một chưởng về phía Băng Tuyết Lực Vương. 

Tia sáng nổ tung trên người Băng Tuyết Lực Vương, nhưng không có tác dụng gì. 

Băng Tuyết Lực Vương nhìn hắn ta, không cử động gì, trong mắt có tia máu, sau khi rên rỉ, hình như lại có cảm xúc khác. 

Lâm công tử thấy tên ngốc khổng lồ này bị đánh mà không đánh trả lại, đột nhiên bước lên phía trước mấy bước. 

Ra liên tục mấy chiêu, đánh lên người Băng Tuyết Lực Vương. 

Mặc dù vẫn không có tác dụng gì, nhưng Lâm công tử đã xác định, tên tiểu tử này chỉ là một bao cát bằng thịt khổng lồ mà thôi. 

Lâm công tử cố tỏ ra khí khái nói: "Tên tiểu tử này chịu đòn cũng giỏi đó, để ta đến gần hơn một chút, đánh tay không với nó.” 

Nói xong, Lâm công tử lại đến gần hơn mấy bước. 

Lúc này, Cửu Phong đột nhiên đứng dậy nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Hồng Vũ, con cũng chơi vậy thôi. Tên tiểu tử này, sau này không được lấy ra để chơi bời nữa. Về nhà với ta, các vị, hôm nay tan tiệc trước, ngày khác rồi đến. 

Mọi người đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì mà lại đuổi người ta đi. 

Nhưng lúc này, Băng Tuyết Lực Vương trông có vẻ luôn sợ hãi đột nhiên ngẩng lên trời, hét lên. 

Đám lông màu trắng trên người nó dựng hết lên, vòng khuyên ở tay và chân phát ra tiếng leng keng. 

“Có chuyện rồi!” 

eyJpdiI6ImVRaWZ0XC9GUFZDcm5ZQThCb2lcL3dpQT09IiwidmFsdWUiOiJMalwveVRielhnVFFLeE5STU1BSE83RE10KzNkMlBMRkY3S0JnSHRCeGZ5dVk3SzcwOTdzVkN2bGhhRXViSkR1SnYxRVNwUXEzUGJnZ2VPNGpPQTVCOGllQXloTktlREZYcVwvR0YwdWoxSzJPXC9SeHN3eHd1d2dDelBaTFJQbzZVQVRtT05ONHJLUFRWZEExZGRIUzh0RlBuN3J6Und0cVBid2VqMWYwOE9KTVRSOUdDQ0tuRnBXVmZqVzMzb3FZbzMiLCJtYWMiOiJkNThiZDM0ZWZhNGFkMGVkNTVjYTUzYjNhZmY2NTk2NzJhMWIyZWQ1ODEyYzg4YmEwMTExZmI2ODMxNDkwMThlIn0=
eyJpdiI6InRhdENkTnlHZjR6aWZ6WUMwaDJHQWc9PSIsInZhbHVlIjoiVUpQcHA3VjhKXC9aQkcyQlJya3FMd05HdjRTUGVFaG56VFNGMVlUajJcL1hleXAwV25SOFE4cFR0dkV6Q3A3SE9iSnkyV092Wmd1Z3lna2ZyMU95K3RZRUxGcWRCbEZTcENQY0p3ZnoxTlhzZ2ZBZmpWVGhrb21GeVF4VktYMWY1RTNxbHhNbFE1ZUtQUHFGUGZDd0FzTkY4SHVleDUyY2lNS2pvWWl0S2tqb01nckt2Q0VQRklyWDJ0NHp4eFE3Mk9pc2haK01mSlBmTzNyTnVUcWw5TlpBPT0iLCJtYWMiOiJlYzdhN2RhMDhkYmUwZTE3MzMyMjZlNWM5ZThiYTRlYTFkNjcyOWVlMGMwZDg4M2E3MzMyYTg1OGI2ZjU5MDE3In0=

Cửu Thiên khẽ lắc đầu, Cửu Hồng Vũ này lại gây ra chuyện rồi.

Ads
';
Advertisement
x