CHƯƠNG 1794 

Mọi người im phăng phắc, Tố Thu trưởng lão tiếp tục hỏi từng việc một. 

Lần này, công việc được sắp xếp thuận lợi vô cùng. Cái tên mãi không chịu nhả người lúc đầu, một phát đã đồng ý luôn. 

Kẻ lúc đầu nói trong phân đường của mình không có người cũng nghiến răng nói có. 

Mấy canh giờ sau, mọi việc sắp xếp ổn thỏa. Tổ Thu trưởng lão gật đầu nói: “Được rồi. Mọi người làm theo những gì đã nói vừa rồi. Nếu ai trì hoãn lỡ việc hoặc lại thay đổi tức thời, hậu quả tự chịu” 

Câu nói này nếu đổi lại trước khi đám người Ám Nguyên thánh nữ chưa đi ra, đoán chắc những người khác đều sẽ không coi ra gì hết. 

Nhưng bây giờ, câu nói này về cơ bản tương đương với tử lệnh của ma vương, cho dù nghiến gãy răng nuốt vào bụng cũng phải hoàn thành. 

Các ma tu đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng vào lúc này, Tố Thu trưởng lão lại chỉ vào đám người Nam Cung Lệ nói: “Những người đóng giả hoàng tử dừng lại, còn cả tên nhóc của phân đường 33 đó, cậu cũng ở lại!” 

Cửu Thiên sững người, lập tức dừng bước. 

Hắn vậy mà bị gọi lại, Cửu Thiên cũng không hiểu tại sao mình bị gọi lại. 

Những người khác cũng lũ lượt nhìn sang Cửu Thiên với ánh mắt nghi hoặc, Nam Cung Lê còn truyền âm nói: “Anh Cửu Thiên, chúng ta bị phát hiện rồi sao?” 

Cửu Thiên không lên tiếng, hắn cũng không hiểu là chuyện gì, nhưng lúc này rõ ràng đừng nên vọng động thì tốt hơn. 

Các ma tu khác đều rời đi, trước bàn đá dung nham, chỉ còn lại mấy chục người. 

Tất cả quần áo chỉnh tề, nở nụ cười tươi. Tướng mạo cũng sem sem nhau, đều là hoàng tử giả của nước Kình Thiên. 

Tố Thu trưởng lão gõ vào bàn, nói: “Các người đi theo tôi. Bây giờ có một nhiệm vụ quan trọng giao cho các người.” 

Tố Thu trưởng lão nói xong thì đứng dậy đi về phía cửa đá, khế phất tay, ngay lập tức cửa đá lộ ra một cái khe có thể để ba người đi song song vào. 

Cửu Thiên và Nam Cung Lệ nhìn nhau, từ từ đứng dậy, đi theo những người khác đi về phía cửa đá. 

Đi vào cửa đá, cái xuất hiện ở trước mắt thì ra là cảnh tượng luyện ngục. 

Một vách đá xuất hiện ở trước mắt, vô số dung nham sôi sục dưới chân, không ngừng có dung nham phun trào. 

Trên vách đá là những con hoang thú khổng lồ. 

Cửu Thiên không thể hình dung khí tức mạnh mẽ của những hoang thú này, nhưng rõ ràng chúng đã bị nhốt triệt để. 

Dây xích đen tuyền mang theo phù văn quấn chặt cơ thể của chúng, bề ngoài còn có vô số hoa văn ma khí lóe sáng, phong ấn triệt để chúng. 

Nhìn thấy những hoang thú này, Nam Cung Lệ bèn thầm siết chặt nắm đấm, truyền âm nói với Cửu Thiên: “Linh thú hộ quốc, tất cả đều là linh thú hộ quốc!” 

Bỗng nhiên, ánh mắt của Nam Cung Lệ nhìn về chỗ giao nhau của tất cả các dây xích, một người đàn ông bị trói chặt ở đó. 

Thần sắc kiên định, ngồi ở trên dung nham, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân tản ra ánh sáng trắng. 

Nam Cung Lệ bỗng dừng bước chân, cả người chấn động! 

Cửu Thiên vừa nhìn thấy người đàn ông rồi lại nhìn thấy phản ứng của Nam Cung Lệ thì bỗng cảm thấy không tốt, lập tức lôi chặt Nam Cung Lệ, truyền âm nói: “Bình tĩnh!” 

Môi Nam Cung Lệ run rẩy, viền mắt đỏ lên, truyền âm trả lời: “Phụ hoàng, đó là phụ hoàng của tôi!” 

Cửu Thiên liếc nhìn người đàn ông trung niên, trong lòng thở dài một trận. 

Hắn đã đoán được rồi, nước Kình Thiên biến thành như này, thân là quốc chủ, nếu vẫn du ngoạn ở bên ngoài mà không biết gì, đó mới là chuyện kỳ lạ. 

Quả nhiên, trên đời không có điều bất ngờ, Kình Thiên quốc chủ cũng bị bắt rồi. Hơn nữa nhìn dáng vẻ, hình như không đơn giản chỉ là bị bắt. 

Tố Thu trưởng lão dừng bước chân, quay đầu liếc nhìn đám người Cửu Thiên, nói: “Các người đều là người được chọn ra từ các phân đường, có năng lực ngụy trang, có thể lừa gạt tất cả mọi người. Vậy nên tôi để các người ngụy trang thành hoàng tử, để các người tiếp quản đất nước này. Nhưng bây giờ, ngụy trang của các người phải gần thêm bước nữa. Bởi vì cuộc thi đấu vạn phương chư quốc sắp bắt đầu. Tới lúc đó, những thánh giả của nước Kình Thiên đều sẽ quay về, bao gồm cả cường giả của Ngự Thú trai quen thuộc với hoàng thất Kình Thiên 

Tố Thu trưởng lão vừa nói vừa khế phất tay, lập tức dây xích của hai bên bỗng hóa thành lưỡi đao sắc bén, phù văn đáng sợ bên trên lập tức cứa đứt da của Kình Thiên quốc chủ. 

Máu tươi chảy lên dây xích, từ từ lan ra. 

eyJpdiI6IlRMc1JWUVYxYUxxSXU1VGFEWnphN3c9PSIsInZhbHVlIjoiTTdUMDNFZE1sY3dneUtsaUkxMzVQZEVEaE5zTDYwQWdtVHNHOTlvRkNnYUExendhdGwwXC9LdVBXY0htZ1JJQjZzcEZablwvZ291VTVrNG50MDFVZFFaM2NmenBMN0pDYTltbDhwOFBSdGRlRmI3eVFnK0lIVGNFb0REV3orcGlPTEtVM3ZXR0FuTytLZzEzeVJpcTFIZlBrbGV6M2VOUFRNRDhnY1Jad1Z4ZWVoeFVGXC95VWxuWnFUNFNTWUJXT1gzQ3lVeTdWQWJaSnF0eDhcL205dWMybU1pZTFMN1czSFJvQ2YwNFYxSE1ZWm9tWVEwSWw3QmNZMFgrMHlCQmtCbVBORzJvXC81TEN3Z0hNdnJ1VzRiT2FXY0JMQTVkMStvWmRPOEh0dERYYWNvUzJZNjNBbGZXcEtTeENIVGZKWmJSU0cyN3E1M0Jnd005a0JzeDllQ1ZZeWZrZnhjM1NYNG52cHRENlA1Wlk0TFwvVWJtTlBZN3J1eU9lVU9WMWQ3RFVyVnpKRGcwWE1ObUgxRlJqQ1E3XC84Zk5TMVpzREMxaGhGNldpbFwvSTNSb2FtTVZFWjBlXC9BWmhCMmJ0a0E3SFd6Z0NcL2ViXC90VVp2dENZK0hBUFgramE2b25MMWxLS3lpZzhkaVZYXC8xZ1QrdGtteUozSU1LRlpONjNXQUpkVFZldWgiLCJtYWMiOiJmY2ZjZTM2ZDliMTNlMjM4MjIyMTlmZmVkYzk4NTdiNzliMTIxMjM4ZGM5YzEwOGZkZWFlZTcyMjk2MmY3N2EzIn0=
eyJpdiI6IlpwektYWTU0WTNGNW1BK2RSZkU3d2c9PSIsInZhbHVlIjoiSTRiN1V5SHpzWUw1VjVYMWRBWTJEOHRIQWprWFwvY3pPOUFudVVmYWUyU0JQblwveVRZTlh3cnRyT0E4QlNNb3g5clRTZ3JYWWswbTFjWjQxK2ZsYkZMTTAxVWpINEFvNkhKWG40Rlp1NHdZcGMxOHlWcHJWOEk2VzNMSzJkblZVaXhqZ3MybkRYWllSMzkxejBwdkNCUFoxODlISVwvTmR3VmNQXC9ONmhkdnVxTFhuZENvb2loMlp0UU1qQU9DWnBtUGtISXFDRXlyM2FKWmxFendBK2U5MVF0ZGhMQlYra0pRSm9VNXBTS3I1VjNMaXpqNFkrbUhLRUVFRFdiQVZVcmNBWGFwa0dqSzFjSTZYZnQwN3hTMjBHVW5temg1TFZySWhjU2NJXC9idkU2SEowM1hQWUY4T0hydldQYzRKQkNwemQyWHV1RTd4Ylo4WGJQSlI3WGVYbWVUa081MnN0dkppOTMrZTlPYWErNUhFY2w5K1crNFdaMW9cL01PTGVMNmhmNHBQbVBoUzN1QnBIYjczWHdkWENqRlRxUjVHNndlV3NHMjExdzZmTkQ5RW9kWUVDdE5rSktrbm9yMlRhV1djaXlEN0FBNzdTa1BNbFViXC9rWGFqYlJOdmlGRTVvaVM4akVDMzRpSVVOUFlWWHJUQXkxdXhvelJlY2Fqd3JmRmV2IiwibWFjIjoiZDY1YzVlMzExMWUwMTFlMDgzZTQwMGQwMDNjZmFlYTFkNWU4Mzk1YTczODBiM2Q1MmVjZmI3MWI2NDAyM2JjNyJ9

Tổ Thu trưởng lão nói: “Nếu cậu luyện nghiêm chỉnh, đương nhiên là đi chết. Nhưng nếu dùng cách của tôi thì các người sẽ không chết. Tất cả mọi người đi lên, chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa, truyền thừa tới Nam Cung Triệt – quốc chủ của nước Kình Thiên.

Ads
';
Advertisement
x