CHƯƠNG 1587
“Tứ Tượng tôn giả, vị cường giả trong truyền thuyết một mình giết vạn ma, trong cuộc chiến Phục Ma một mình giết tận tới tổng bộ của ma tu!”
Mí mắt của Thủy Văn Triệu giật giật, khẽ nói.
Cửu Thiên gật đầu nói: “Chắc là ngài ấy”
Thủy Văn Triệu hít thở sâu một hơi, nói: “Anh vậy mà có được truyền thừa của ngài ấy. Tôi thật sự không biết nên nói anh may mắn hay là có bản lĩnh lớn nữa.
Nói xong, Thủy Văn Triệu rảo bước đi về phía trước, giống như không muốn tiếp tục đi chung với Cửu Thiên.
Cửu Thiên nghi hoặc nhìn cô ta, cảm thấy rất kỳ quặc.
Ở đằng sau, Hỏa Đan Thư đi lên nói: “Cửu Thiên, cậu dọa người ta rồi”
Cửu Thiên không hiểu mà nói: “Tôi dọa cô ta cái gì chứ? Tôi chưa nói gì cả.
Hỏa Đan Thư thở dài một tiếng, nói: “Cậu lẽ nào không phát giác, ở cùng với cậu, áp lực của những người khác đều rất lớn sao?”
Cửu Thiên sững người, quay đầu nhìn xung quanh.
Quả nhiên, đúng như lời Hỏa Đan Thư nói, lúc này Hỏa Chí Long, Hỏa Chí Thiên và các luyện khí sĩ của các gia tộc khác đều có vẻ nghiêm trọng.
Cửu Thiên cười nói: “Bởi vì tôi có được truyền thừa, mà bọn họ không có sao?”
Hỏa Đan Thư gật đầu nói: “Không sai. Ngay cả cậu cũng có được truyền thừa, bọn họ nếu chuyến này không có thu hoạch, vậy chẳng phải sẽ càng thêm mất mặt hay sao!”
Cửu Thiên mỉm cười lắc đầu, đi về phía trước.
Khi đi qua tượng của Tứ Tượng tôn giả, Cửu Thiên cúi người hành lễ.
Có câu truyền đạo thụ nghiệp giải đáp nghi hoặc cũng là thầy.
Có được pháp quyết của người ta, đương nhiên phải cung kính một chút.
Cửu Thiên thật lòng hành lễ, ngược lại khiến các trưởng lão của năm đại gia tộc nhìn thấy khẽ gật đầu.
Mặc kệ như thế nào, tên nhóc này coi như một người biết lễ nghĩa.
Đi qua tượng của Tứ Tượng tôn giả thì tới gần trong Thánh Linh Thiên Khuyết.
Cái đập vào mắt đầu tiên là bức tranh và dòng chữ linh tinh trên tường.
Nó hỗn loạn, lại có một cỗ đạo khí huyền ảo xộc tới.
Cửu Thiên chỉ hơi quét qua thì cảm thấy khí huyết không thoải mái, căn bản không thể nhìn kỹ.
“Đạo mạnh quá!”
Cửu Thiên vội vàng thu hồi ánh mắt rồi cảm thán nói. Ở đằng sau, Tam trưởng lão lên tiếng giải thích: “Đây là bút tích do cường giả các đời của nước Đan Thánh để lại, đương nhiên đạo uẩn thâm hậu. Nếu các cậu ai có thể ở đây lĩnh ngộ được chút gì đó. Càng hay và hiệu quả hơn so với mười, hai mươi bộ pháp quyết có được ở bên ngoài. Nơi này là nơi giải thích được cả thiên địa!”
Cửu Thiên trở nên nghiêm túc, giải thích cả thiên địa.
Cái này phải ẩn chứa đạo như nào mới có thể nói ra lời như này.
Nếu nói đại đạo có ba nghìn, vậy ở đây có phải có hơn hai nghìn đạo không, trái tim của Cửu Thiên nóng rực, hận không thể vào bây giờ đi nghiên cứu những thứ này.
Các luyện khí sĩ khác ở xung quanh dường như sớm đã có được chỉ thị của trưởng lão trong nhà, căn bản không dám nhìn nhiều.
Đá ngũ sắc trải trên đất, cứ đi về phía trước, phía trên cùng dĩ nhiên là một khoảng điện thờ, bên trên đặt ngay ngắn vô số bài vị.
Dưới điện thờ, một ông lão mặc đồ đen dường như đã đợi rất lâu.
Từ từ mở mắt ra, ông lão mặc đồ đen dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn mọi người.
Không có khí tức, nếu không phải tự ông ta mở mắt, rất nhiều người còn tưởng ông ta là tượng điêu khắc.
“Đi lên trên.
Ông lão mặc đồ đen lên tiếng.
Giọng của ông ta vừa chói tai vừa khó nghe, giống như đá quẹt qua mặt đất.
Rõ ràng ông ta ngồi ở đó, lại hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của ông ta. Đây không phải là trò người dung nhập thiên địa gì chứ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất