CHƯƠNG 1506
Nghĩ như vậy, Cửu Thiên và Linh Bối vội vàng rảo bước đi vào.
Bỗng chốc, đập vào mắt là bốn luyện khí sĩ mặc trường bào, sau lưng có hoa văn kim long.
Bọn họ vây lấy chủ tiệm, dáng vẻ rất dữ dằn.
Trên đầu của chủ tiệm cũng toát mồ hôi, liên tục cúi người nói: “Các vị đại gia của nhà họ Kim. Mấy cây dược liệu của tiệm tôi thật sự là chuẩn bị cho một vị khách quý. Thật
sự không thể bán cho các người. Mấy vị tới Nhị Trọng Thiên sẽ có nhiều thần dược hơn, cần gì rất phải mua hai cây thần dược cỏn con trong tay tôi chứ”
Một người đàn ông mặt lạnh trông khoảng hai mươi tuổi đanh giọng nói: “Không khéo. Ở Kim gia chúng tôi cũng thiếu hai cây thần dược này. Hôm nay gặp được, không có lý bỏ qua. Ông bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán.
Chủ tiệm rõ ràng đã hết cách, tên sai vặt ở bên cạnh sớm đã trốn ra ngoài.
Cửu Thiên thấy cảnh này thì họ khẽ hai tiếng: “Chưởng quầy. Dược liệu của tôi chuẩn bị xong chưa?”
Nghe thấy tiếng của Cửu Thiên, tinh thần của chủ tiệm lập tức rung lên, giống như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, lao về phía Cửu Thiên.
“Công tử, công tử, cậu cuối cùng cũng tới rồi. Dược liệu của cậu đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau trao đổi thôi”
Chủ tiệm nói xong thì lấy ra Hoa nghịch sinh và Cỏ tục mệnh.
Mắt Cửu Thiên chợt sáng lên, hai cây thần dược này còn tốt hơn hai cây lúc đầu hắn kiếm được.
Cửu Thiên còn chưa đưa tay cầm lấy, đột nhiên, luyện khí sĩ của Kim gia ở bên cạnh lại rảo bước đi tới, túm về phía dược liệu. “Hừ, dược liệu này thuộc về tôi rồi!”
Hắn ta vừa đưa tay ra, Cửu Thiên bèn ngẩng đầu liếc nhìn hắn ta.
Ánh sáng trong mắt lóe lên, Cửu Thiên mang theo sự tức giận, trực tiếp sử dụng công pháp Đoạt Hồn.
Đột nhiên, luyện khí sĩ của Kim gia này loạng choạng lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch, thần sắc kinh sợ, giống như nhìn thấy ma.
Mấy người ở bên cạnh vội vàng đỡ hắn ta, sửng sốt nói: “Kim Khải Trạch, cậu không sao chứ
Tay của Kim Khải Trạch đỡ đầu của mình, nhìn chằm chằm Cửu Thiên nói: “Anh đã sử dụng công pháp gì với tôi?”
Cửu Thiên thu lại dược liệu, nhìn kỹ càng, bình tĩnh như nước nói: “Trò vặt mà thôi. Nhưng anh còn có thể đứng nói chuyện với tôi, ngược lại khiến tôi có hơi kinh ngạc, tu vi của anh không tệ.”
Lời của Cửu Thiên ở trong tai của Kim Khải Trạch là sự mỉa mai trần trụi.
Kim Khải Trạch lạnh lùng nói: “Con cháu của Hỏa gia, có chút môn đạo đấy. Có muốn thi văn một trận không? Cược dược liệu trong tay anh.
Chủ tiệm liên tục xua tay nói: “Mấy vị đại gia của Kim gia, cậu ta không phải con cháu của Hỏa gia chúng tôi, các người nhận nhầm rồi. Vị công tử này, dược liệu đã nói, mau đưa cho tôi đi.
Chủ tiệm liên tục nháy mắt, ý bảo đám người Cửu Thiên đi mau, đừng gây rắc rối.
Cửu Thiên lại thờ ơ nhìn đám người Kim Khải Trạch, đánh giá kỹ trên dưới.
Những người này, quần áo hoa lệ, lại tới từ Kim gia, tại sao lại xuất hiện ở trong trấn nhỏ này?
Nguyên nhân sao, Cửu Thiên chỉ nghĩ được một cái, đó chính là bọn họ muốn tới Hỏa gia, đi ngang qua nơi này!
Vậy thì bọn họ tới Hỏa gia làm gì? Một đám oắt con miệng còn hôi sữa, người lớn nhất không quá hơn hai mươi tuổi, còn chưa tới Hỏa gia đã gây sự.
Cửu Thiên cảm thấy đây hình như là một cơ hội!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất