CHƯƠNG 1430
Có điều, lúc này cũng không phải lúc hắn cảm khái những điều này.
Cửu Thiên hỏi: “Nếu đã như vậy, vậy bệ hạ, đợi sau khi cô ra ngoài, có thể thanh minh cho chúng ta không?”
Bệ hạ thiếu nữ đáp: “Không thể.
Giọng nói của Cửu Thiên bỗng nâng cao: “Tại sao không thể?”
Bệ hạ thiếu nữ ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói: “Bởi vì bây giờ các người là phạm nhân chạy trốn. Các người đã bắt cóc tôi! Không có ai tin các người cả. Nhưng các người có thể giao tôi cho Đẳng Giáp Vệ. Tôi sẽ kêu Đằng Giáp Vệ thả các người”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không được. Bệ hạ, bây giờ cô là hy vọng duy nhất của chúng tôi rồi. Có cô ở đây, bọn họ cho dù truy sát, cũng không dám dùng toàn lực. Nhưng nếu cô không ở trong tay chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết còn có thể sống mấy ngày”
Bệ hạ thiếu nữ lo lắng nói: “Tôi có thể bảo đảm với các người, tôi sẽ không giết các người”
Cửu Thiên đứng dậy nói: “Bệ hạ. Tôi cũng chỉ có thể bảo đảm với cô, chúng tôi cũng sẽ không giết cô.
Bệ hạ thiếu nữ lại khẩn trương tới mức sắp rơi nước mắt.
Cửu Thiên nhìn cô ta, suy nghĩ một lát, bỗng lại nhớ tới một chuyện, nói: “Bệ hạ. Còn có một chuyện, Linh Thiên phù ấn là cái gì?"
Bệ hạ thiếu nữ lập tức trầm mặc một trận, dường như không định trả lời.
Cửu Thiên thấy vậy, bước lại gần bệ hạ thiếu nữ một bước, bỗng lớn giọng quát: “Rốt cuộc là cái gì?”
Cả người bệ hạ thiếu nữ run lên, lập tức bật hu hu, vừa khóc vừa nói: “Anh bắt nạt người khác, anh là người xấu”
Cửu Thiên nói: “Nếu cô không trả lời, có thể tự mình tưởng tượng hậu quả, đừng khóc nữa, khóc cũng vô dụng”
Cả người bệ hạ thiếu nữ giật thót, tiếng khóc thu liễm.
Mang theo tiếng nức khẽ, bệ hạ thiếu nữ nói: “Đó là chí bảo của nước Linh chúng tôi. Bảo vật có thể gọi ra mấy lão tổ tông.
Cửu Thiên nhíu mày hỏi: “Lão tổ tông ư?”
Bệ hạ thiếu nữ gật đầu nói: “Phải, lão tổ tông. Chính là cường giả đã bước vào Tôn Cảnh. Nước Linh chúng tôi có mấy người đó. Chỉ là lấy ra Linh Thiên phù ấn mới có thể có được liên hệ với bọn họ.
Cửu Thiên nói: “Bọn họ có ở thành Thiên Không không?”
Bệ hạ thiếu nữ lắc đầu nói: “Không. Bọn họ sớm đã rời khỏi nước Linh, nói là đi xem thế giới bên ngoài. Linh Thiên phù ấn cũng đã rất nhiều năm chưa từng dùng rồi.
Cửu Thiên thầm thở phào một hơi, cường giả Tôn Cảnh, cho dù Thánh Thụ Vương đó chỉ mời ra một vị, bọn họ cũng sẽ chết chắc. Bây giờ xem ra hình như tình hình vẫn không tệ tới mức đó.
Cửu Thiên hỏi xong vấn đề mình muốn hỏi, quay đầu nói với Thập Tam: “Cố gắng chăm sóc bệ hạ.”
Thập Tam gật đầu hiểu.
Cửu Thiên ngồi ở một bên, nhắm hai mắt lại, yên lặng suy nghĩ tiếp theo phải làm sao.
Bệ hạ thiếu nữ này tính cách yếu đuối, ngược lại có thể lợi dụng.
Nhưng muốn rửa sạch oan khuất trên người bọn họ, hình như có hơi không thể.
Ở bên ngoài, Thánh Thụ Vương đó chắc chắn là đẩy hết tội danh lên đầu bọn họ.
Bọn họ tùy tiện đứng ra đối kháng, chắc chắn là chết chắc.
Cửu Thiên ngẩng đầu liếc nhìn thánh nữ, khẽ thở dài nói: “Loạn trong giặc ngoài!”
Vào lúc này, giọng của Linh Bối bỗng truyền tới.
“Cửu Thiên, mau tới xem. Những cái này là gì?”
Cửu Thiên lập tức đi qua.
Đây là thứ gì?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất