CHƯƠNG 1427
Đưa mắt nhìn ra, thu trọn thiên địa vào mắt.
Vẻ mặt Tùng Văn không thân thiện, trên người đã thấp thoáng có canh kình dao động.
Ông ta rõ ràng nghe thấy âm thanh xé gió truyền tới từ bên ngoài, nhưng đi ra nhìn, mọi thứ vậy mà tĩnh lặng như vậy. “Người tới là ai?”
Tùng Văn quát to một tiếng, sóng âm ở trạng thái vân sóng, quét ra.
Tùng Văn nhìn kỹ những vòng sóng âm này, khí tức trên người đã tăng tới đỉnh phong.
Chỉ cần ông ta nhìn thấy sóng âm khuếch tán ra có khác thường, ông ta sẽ trực tiếp lao ra.
Nhưng mọi thứ tĩnh lặng khiến ông ta thất vọng.
Sóng âm luôn khuếch tán ra khỏi tầm mắt của ông ta cũng không có gì khác lạ.
Tùng Văn còn có chút không tin, dứt khoát vỗ một chưởng.
Canh kình toàn thân lập tức khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nơi đi qua, không gian sụp đổ, trời đất tối tăm.
Lực lượng càn quét mọi thứ nhưng cũng không phát hiện bất cứ thứ gì khả nghi.
Ngược lại hủy hoại một khoảng cấm chế bên ngoài tẩm cung.
Trong tẩm cung, Thánh Thụ Vương nghe tiếng chạy ra.
“Có chuyện gì? Tùng Văn, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tùng Văn thu liễm canh kình trên người, ánh mắt lại quét qua xung quanh, lắc đầu nói: “Xem ra trạng thái của tôi hôm nay không được rồi. Vương gia, tôi muốn ngơi vài ngày. Có thể hôm nay đã trúng công pháp gì đó của thánh nữ kia cũng không biết chừng.”
Thánh Thụ Vương bỗng cười to nói: “Không sao. Tôi đi chung với ông. Nhìn xem, đây là gì?”
Thánh Thụ Vương mở tay phải của mình ra, bên trong một miếng phù văn như mầm cây lóe sáng, từ từ tỏa ra ánh sáng.
Đó là một chữ “lệnh” rõ ràng.
Tùng Văn kinh ngạc cảm thán nói: “Thiên đạo ngưng hình thật tinh diệu. Đây chính là Linh Thiên phù ấn sao?”
quay
về nghỉ
Thánh Thụ Vương cười to nói: “Không sai. Đây chính là chí bảo của nước Linh, Linh Thiên phù ấn. Phù ấn có thể gọi ra lão tổ của nước Linh. Có ấn này trong tay, cả nước Linh thuộc về tôi rồi”
Thánh Thụ Vương từ từ cất phù văn vào trong ngực.
Tùng Văn bỗng cười nói: “Vương gia, thật ra ngài không định sử dụng nó đúng không?”
Thánh Thụ Vương chớp mắt nói: “Cái này không nói chuẩn được. Đi thôi, đồ tới tay rồi. Chúng ta nên trở về rồi! Đám phế vật như các người vẫn phải ta đích thân đi tìm mới được. Đi, đi, đừng ở đây làm mất mặt nữa.
Hai võ quan mặt mày cười nịnh nọt đi ra, đồng thanh nói: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia”
Thánh Thụ Vương căn bản lười để ý bọn họ, vỗ cánh bay đi.
Mấy người vội vàng đi theo!
Đợi tới khi bọn họ rời đi rất lâu, trong bầu trời đằng xa, bóng dáng của đám người Cửu Thiên mới dần xuất hiện.
Linh Bối vỗ lồng ngực không quá căng đầy của mình, nói: “May mà Cửu Thiên anh thông minh, đoán được dùng yêu thú Thiên Phong đi thăm dò trước. Nếu không chúng ta
vừa rồi đều sẽ lộ ở trước mắt của Tùng Văn đó rồi.”
Cửu Thiên cười mà không nói. Hắn dẫn mọi người trực tiếp xông vào trong tẩm cung.
Vừa đi vào, Tiểu Hắc đã lập tức biến nhỏ, nhảy lên vai của Cửu Thiên.
Mọi người nhìn tẩm cung bừa bộn thì đều nhíu mày.
Cửu Thiên nói: “Thánh Thụ Vương, thật sự là tới tìm đồ! Các người vừa rồi nghe rõ ông ta đang nói cái gì không?”
Thánh nữ trả lời: “Linh Thiên phù ấn. Cái tôi nghe được là bốn chữ Linh Thiên phù ấn”
Lông mày nhíu chặt, Cửu Thiên nói: “Đây là thứ gì? Bỏ đi, mặc kệ, dù sao ông ta đã tìm được. Vậy thì nơi này ông ta chắc trong thời gian ngắn sẽ không tới nữa. Chúng ta ở tạm đây trước đã!”
Thập Tam cõng bệ hạ thiếu nữ sang một bên, đặt cô ta trên một phiên nhụy hoa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất