CHƯƠNG 1424 

Mí mắt của Tùng Văn cũng lười nhấc lên, thản nhiên nói: “Bọn họ luôn di động, đương nhiên khó bói ra. Đợi tới khi nào bọn họ dừng lại thì tôi có thể bói ra địa điểm chính xác. Vương gia, chớ nóng vội, tu tâm, cũng là tu hành. 

Thánh Thụ Vương gấp tới mức muốn chém người, còn chớ nóng vội. 

Mấy người từ từ bay về phía trước, sắp đi qua chỗ của đám người Cửu Thiên. 

Đám người Cửu Thiên nín thở, không nhúc nhích. 

Tuy hắn đã đẩy lực lượng thiên địa ở xung quanh ra, nhưng thật ra tất cả lực lượng thiên địa vẫn ở bên ngoài mấy trượng trước người hắn, tự lưu chuyển. 

Đẩy ra và “đẩy ra” khác nhau. 

Cách đẩy khác nhau sẽ tạo ra kết quả khác nhau. 

Khi Cửu Thiên và người khác tỉ võ cũng thường hay đẩy tản lực lượng thiên địa ở xung quanh đi. Nhưng đó là đẩy ra kiểu bá đạo, không nói lý gì hết, trực tiếp đẩy đi, để lại một khoảng trống không, đương nhiên không thể hình thành hiệu quả “ẩn thân”. 

Nhưng nếu đẩy ra có trật tự, hình thành khí chướng ở bên người, thậm chí còn khiến những lực lượng thiên địa đó tiếp tục vận chuyển bên cạnh bọn họ, nơi mà bọn họ đang đứng sẽ hình thành một khoảng hư không có lực lượng thiên địa vờn quanh. Canh kình không thể dò xét, nguyên khí tự vờn quanh. Như vậy mới có thể mê hoặc người khác. Cửu Thiên không ngừng nháy mắt với thánh nữ, ý bảo cô ta tuyệt đối đừng động thủ. 

Nguyên nhân rất đơn giản, Tùng Văn cũng ở đây. 

Nếu Tùng Văn không ở đây, Cửu Thiên ngay lập tức lao ra diệt Thánh Thụ Vương, căn bản không cần bất cứ ai nhắc nhở. 

Nhưng nếu Tùng Văn ở đây, bọn họ không có bất cứ phần thắng nào. Đương nhiên không thể vọng động. 

Sau đó, đám người Thánh Thụ Vương đi qua cách mười trượng từ trước mặt đám người Cửu Thiên. 

Cửu Thiên đã thu màn chắn canh khí bảo vệ của mình chỉ còn khoảng vài trượng. Tiểu Hắc cũng biến nhỏ lại, bịt mặt, cuộn thành một cục. “Đi thôi, đi thôi. Không bị phát hiện là được!” 

Cửu Thiên mặc niệm ở trong lòng. 

Đám người Thánh Thụ Vương rõ ràng cũng không chú ý tới lực lượng thiên địa ở xung quanh, thật ra đã có thay đổi rất nhỏ. 

Nhưng vào lúc này, Tùng Văn bỗng dừng lại, sửng sốt nói: “Tôi bói ra rồi” 

Trong lòng đám người lập tức giật thọt, thánh nữ không nhịn được, muốn ra tay. 

Vào lúc cô ta muốn xông lên, Cửu Thiên lại cản cô ta lại. 

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được nhúc nhích!” 

Thánh nữ cúi đầu nhìn sang tay của Cửu Thiên, hình như vị trí tay của Cửu Thiên không được ổn lắm. Tuy là cản cô ta lại nhưng cũng không nên tóm thứ không nên tóm. 

Cửu Thiên vội vàng thu tay, vẻ mặt ngại ngùng. 

Trong mắt thánh nữ lại xẹt qua một tia sát cơ! 

“Bói ra rồi sao? Ở đâu?” 

Thánh Thụ Vương nghe thấy tiếng của Tùng Văn, cười to hỏi. Mấy người khác đều có vẻ vui mừng, chỉ cần có thể bắt được đám người thánh nữ cũng coi như lập công chuộc 

tội. 

Tùng Văn có vẻ mặt kỳ lạ, nói: “Kết quả tôi bói ra là bọn họ cách chúng ta rất gần, giống như ở trong chúng ta. 

Thánh Thụ Vương há miệng, khóe mi bắt đầu giật giật. 

Biểu cảm của ông ta giống như lúc ăn sơn hào hải vị, đột nhiên phát hiện mình ăn phải nửa con chuột chết. 

Sau đó, Thánh Thụ Vương đè lửa giận xuống, nói: “Tùng Văn, xem ra trạng thái của ông hôm nay thật sự không tốt lắm!” 

Tùng Văn cũng có vẻ mặt bất định, lại bói kỹ lại, phát hiện vẫn là kết quả này. 

Tùng Văn buông tay xuống, thở dài một tiếng, nói: “Ý trời khó đoán. Xem ra sau này tôi cũng không cần bói nữa. Công pháp như này, truyền tới chỗ tôi, cũng coi như truyền tới cuối rồi” 

eyJpdiI6Ik1VbHlRZmU1M1Y2a0pDUmNkTDZuOXc9PSIsInZhbHVlIjoiQ01mWkRzUHlZWE5GaVwvNFZGYStseDJlSnJtUWsxa21yRnZoT3NNS1NGVStSRzBTS1A1NTJucDFrTzIzdWdvVGhnVFhWQmFNSDRweGc2Z2ZJNTNpXC84b1hwQTBIbnhMTDUzWkRKRzQxNE5OZWtWRnhwUUtNaWpaVXdncTJFUXNLSjc2MDgzV0JUQkdVOGVvRTFzTnhqRFwvaThSSmRnNTBHOG9jYm5EZnEwS0FFRFZlNHpCdklkTGlDQllkdzFaNTU3XC9CZmFCQXRHS0hZOWsrQVwvNm44N3RXOEp4YThrcklKSUJ1TndsKzBXbUw4U2VLY3JDaTdqdk44UmZiTUlkc2FEcUx2OGxvY3pkWFZQVUNua0c1K3NtR2ROblwvWTRkc0xFT0hacTQ3SzNhbU12U2VvSHk0TTdvTUQ5S3IzUzB1TlEiLCJtYWMiOiI3NWZkMjEwNjJjNzZlMWY2ZGQ5ODM3ZDUxOTE4ZGY3ODI5NjUzN2U5YWZhY2ZlZjNlOGIxOTgxNzI3MWQzYmY0In0=
eyJpdiI6IlB0TXZ1MmJxTUNlc2pXdmJuUm5RT1E9PSIsInZhbHVlIjoiUlljc28wK2tVZmNvblBlN0JIc1JOa1FxdGp0ZDdxS0N3ZHNVNlU4ZXJ1bzkrVjBFZ3R4Q2xUa3Q5cWFtK2UwM2FGQmo5QTQ3SzNXZGhBUTJ3OXI2Mk1iUFhkSENzSnhQVFp5eVhqRHhrWnRRUmorVzhtZURscUM0YlEySlgwRG1yK1VHcm1uS2pkUGZkR3F6bU1yVG84UG81OFRQNWlNT00rSjdYSGFmN2FvPSIsIm1hYyI6IjY4NzA4OTQ0Y2I1NTU0MTgzMDgwMGIzNjA3ZTY4OTE3ZjM5ZGFkNTBmZjNhN2FkZjU3Y2QwOGEwZWRiNTIxM2YifQ==

Tùng Văn nhìn bầu trời trống rỗng xung quanh, lại thở dài một tiếng.

Ads
';
Advertisement
x