CHƯƠNG 1386
Mấy ngày trước, Cửu Thiên dùng lực lượng thần hồn phóng thích ra Đoạt Hồn Diệt Phách Quyết, một chiêu thì đánh bại Triệu Vĩnh Chi - đệ tử của Thú Thánh thuộc nước Thủ Tây Lương.
Nói thật, uy lực của một chiêu này ngay cả bản thân Cửu Thiên cũng không ngờ tới. Hắn biết sau khi thần hồn của mình được củng cố, nhất định sẽ gia tăng lực lượng thần hồn, nhưng ai có thể ngờ, lực lượng thần hồn lại tăng khủng khiếp như vậy.
Một chiêu hạ xuống, vậy mà ngay cả Triệu Vĩnh Chi nửa bước Thiên Canh cũng không đỡ được.
Nhưng khi đối đầu với thánh nữ, chiêu này sợ rằng không thể sử dụng. Khi đánh Triệu Vĩnh Chi là đang ở trước cửa Hàn gia, người vây bên ngoài đều là một đám cư dân của đô thành không có kiến thức gì. Bọn họ đương nhiên không nhận ra, bộ Đoạt Hồn Diệt Phách pháp quyết này xuất thân từ Đạo Tâm Ma Tông.
Nhưng địa điểm giao chiến với thánh nữ là ở sân đấu võ Bát Phương, tới lúc đó, các đại gia tộc, gần như tất cả võ giả trong đô thành đều sẽ tới xem.
Tuy khả năng bị nhận ra không cao, nhưng cũng là có. Tâm thái của Cửu Thiên vốn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên quyết định Đoạt Hồn Diệt Phách pháp quyết này chỉ có thể sử dụng làm công pháp áp trục, sau này không tới thời khắc sinh tử, vẫn là đừng sử dụng thì hơn.
Mà công pháp Đoạt Hồn đơn thuần vẫn có thể sử dụng.
Thứ nhất, công pháp Đoạt Hồn cũng khó nhận ra. Thứ hai, cho dù nhận ra, hắn cũng có thể nói là học theo Lâm Sơ. Thế nào cũng không dính tới ma tu.
Trong lòng Cửu Thiên tính toán đủ các ý nghĩ, đồng thời còn đang phân tâm dẫn thần hồn của mình di chuyển trong cơ thể, tiểu thế giới trong cơ thể, chỉ cần bị thần hồn của hắn chạm vào, ít nhiều cũng sẽ dao động một chút, khiến Cửu Thiên thấp thoáng có loại cảm giác có thể khống chế.
Đây cũng là một phát hiện lớn của hắn, hắn đang thử khống chế một phần lực lượng thế giới.
Tuy đây là một chuyện rất khó khăn, nhưng Cửu Thiên cảm thấy mình nhất định nghĩ cách làm được.
Cho dù không khống chế được, cho dù chỉ có một luồng điểm sáng, hắn cũng nhất định phải nắm được. Đây có thể trở thành đòn sát chiêu của hắn.
Di chuyển của thần hồn bắt đầu đẩy nhanh, giống như một đứa trẻ đang lăn lộn ở trong ánh sao rực rỡ. Những điểm sáng tỏa xung quanh, cái Cửu Thiên muốn làm chính là từ trong điểm sáng tỏa ra này tìm được một sợi tơ nhỏ nhất, nghĩ cách dung nhập nó vào trong canh kình của mình.
Thử hết lần này tới lần khác, thất bại lần này tới lần khác.
Trái tim Cửu Thiên như nước, không có vì bất bại mà lản, ngược laị càng kích thích đấu chí của hắn.
Rất nhanh, thần hồn của hắn đã nhanh như một cơn gió lốc, triệt để gây lên dao động ở tiểu thế giới trong cơ thể.
Cửu Thiên ngồi ở đó, mọi thứ quanh người không gió tự động, ngay cả mặt đất dưới chân cũng bắt đầu nứt ra.
Tiểu Hắc nằm bò ở cửa ngủ, nhìn thấy một màn này thì kêu lên rồi lùi lại.
Khí tức trên người Cửu Thiên bắt đầu dao động, vẻ mặt cũng từng chút trở nên nghiêm trọng.
Cuối cùng, khí thế trên người đạt tới đỉnh phong.
Ầm!
Một phiến khí lưu tản ra, căn phòng ở đằng sau rung lắc kịch liệt một trận, suýt nữa thì sập.
Cả hậu sơn đều nghe thấy âm thanh cực lớn này.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cửu Thiên ở, không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này Cửu Thiên lại phun ra một hơi khí dài, sau đó vươn tay mình ra.
Canh khí tập trung ở trong tay, cuối cùng từ từ ở lòng bàn tay tụ thành một luồng ánh sáng rực rỡ.
Lực lượng thiên địa xung quanh bỗng có thay đổi dữ dội, Cửu Thiên có thể cảm nhận được chúng không phải lui đi, cũng không phải tập trung lại, mà như kiểu thần phục,
hoàn toàn cố định tại chỗ.
Khẽ mỉm cười, Cửu Thiên lẩm bẩm nói: “Mình thật sự là một thiên tài!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất