CHƯƠNG 1377 

Sáng ngày hôm sau. 

Cửu Thiên đưa Linh Bối đi ra từ trong Bạch Tháp, hai người tay trong tay, vô cùng thân mật. 

Đám người Hàn Liên ở bên ngoài vây lại chơi cờ, nhìn ra được kỹ năng chơi cờ của Hàn Liên sư huynh không tốt lắm, thua rất thảm. 

Toàn thân trên dưới Hàn Liên đã thua chỉ còn lại một cái quần trong, dây lưng cũng ném sang một bên, đang một tay xách quần, vừa hát to: “Thập Tam, nếu anh còn dám thắng tôi, tôi sẽ bảo Cửu Thiên sư đệ phải anh đi quét nhà xí, tôi nói được làm được. Nhường tôi một lần thì sẽ chết à, anh thật sự muốn tôi cởi sạch mới chịu thôi sao? Sắp bị các người nhìn hết rồi!” 

Thập Tam bỗng dừng lại, mọi người nghe thấy tiếng bước chân, đều đưa mắt sang Cửu Thiên. 

Một đám người dùng ánh mắt khác lạ nhìn Cửu Thiên và Linh Bối. 

Linh Bối đã xấu hổ trốn ở đằng sau Cửu Thiên, mà Cửu Thiên chỉ bọn họ nói: “Ai nói thêm một câu, đệ bảo đảm khi trở về từ nước Đan Thánh, sẽ không mang quà cho người 

đó." 

Gương mặt của đám người Hàn Liên động đậy, cười mà không nói. 

Cửu Thiên nhìn Hàn Liên sư huynh nói: “Hàn Liên sư huynh, mặc quần áo vào đi, đi thôi. 

Hàn Liên nói: “Đi đâu?” 

Cửu Thiên nói: “Về Hàn gia, gặp cha của huynh. Đệ cũng phải tận mặt từ biệt chú ấy” 

Mọi người đều gật đầu, đi ra phía ngoài. 

Tiêu Lương và Ô Lệ Khôn tiễn đãm người Cửu Thiên tới cửa Đan Tháp. 

Trước khi đi, Cửu Thiên lại để lại cho bọn họ mấy lọ đan dược, từ tốn nói: “Hy vọng còn có thể gặp lại hai người!” 

Tiêu Lương nghẹn ngào nói: “Nhất định. 

Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn lên trên Đan Tháp, ở đó Ngô Tân lặng lẽ nhìn Cửu Thiên, khẽ mỉm cười. 

Hàn gia, ồn ào vô cùng. 

Đợi tới khi đám người Cửu Thiên về tới cửa của Hàn gia, cái đầu tiên đập vào mắt là cư dân của đô thành kết thành đoàn ở trên phố hét lớn. 

“Cửu Thiên xuất chiến! Cửu Thiên xuất chiến!” 

Khẩu hiệu của bọn họ thống nhất, thanh thế kinh người. 

Rất rõ ràng, bọn họ không phải do ai chuyên tổ chức tới đây. Cửu Thiên thông qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy mấy bà chị ôm con hét lớn, sau đó lại ôm con đi mua thức ăn. 

Ở cửa Hàn gia, một đám con cháu của Hàn gia đã sẵn sàng đợi lệnh, binh đao rút ra khỏi vỏ. 

Ở trước mặt bọn họ, một người đàn ông mặc đồ da thú đứng ở trên một tảng đá lớn, gặm móng giò. Bên tay của người đàn ông dựng một tấm biển, bên trên viết xiên xẹo một hàng chữ to. 

“Võ Đỉnh không có đàn ông” 

Câu nói này, Cửu Thiên nhìn mà hơi nhíu mày. 

Đám người Hàn Liên cũng nhìn thấy người này, lũ lượt hét lên: “Đây là ai, hống hách như vậy, anh ta không sợ bị người khác đánh chết à?” 

“Xảy ra chuyện gì thế, Hàn Liên sư đệ, Hàn gia xảy ra chuyện gì sao?” 

“Đệ cũng không biết, Hàn Linh, Hàn Linh cậu qua đây!” 

Hàn Liên đi ra khỏi xe ngựa, lớn giọng hét ra tên của một con cháu của Hàn gia. 

Ngay lập tức, trong đám con cháu của Hàn gia ở cửa nhìn thấy Hàn Liên đứng ở đầu xe ngựa đang chạy tới. 

Ngay lập tức, con cháu của Hàn gia tách đám đông ra, nhường đường cho xe ngựa. 

Thập Tam đánh xe ngựa, từ từ đi vào Hàn gia. 

Bọn họ vừa đi vào, lập tức cửa lớn của Hàn gia đóng chặt lại. 

Đám người Cửu Thiên lũ lượt xuống xe, đám con cháu của Hàn gia nhìn thấy Cửu Thiên, lập tức lớn giọng hét lên: “Anh Cửu Thiên, xuất chiến đi!” 

“Anh Cửu Thiên, tiêu diệt nhuệ khí của tên khốn bên ngoài đi!” 

Cửu Thiên mặt mày mờ mịt, không rõ chuyện gì. 

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai giải thích cho tôi một chút” 

Cửu Thiên giơ hai tay ra hỏi. 

Vừa nói xong, giọng của Hàn Đỉnh Thiên vang lên. 

“Sự việc rất đơn giản, Cửu Thiên cậu cuối cùng cũng về rồi. Đệ tử của Thú Thánh thuộc nước Thú Tây Lương – Triệu Vĩnh Chi chỉ đích danh muốn khiêu chiến cậu. Bắt đầu từ hôm qua, cậu ta đã đợi cậu ở bên ngoài!” 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Đợi cháu ư? Đệ tử của Thú Thánh? Đây là cái gì với cái gì, cháu trước giờ không quen biết đệ tử của Thú Thánh gì cả. Tại sao anh ta nhất định muốn khiêu chiến cháu?” 

Tiếng còn chưa dứt, giọng của Triệu Vĩnh Chi ở bên ngoài bèn vang lên. 

“Cửu Thiên! Cửu Thiên gan nhỏ như chuột nhắt, rùa rụt cổ, mau ra đây đánh một trận với tôi. Nước Võ Đỉnh thật sự không có một võ giả nào giỏi cả!” 

Âm thanh hùng hồn, vô cùng vang. 

Hàn Liên lớn giọng nói: “Mẹ kiếp, sao ở đây cũng có loại ngu ngốc này chứ. Con ra ngoài đánh một trận với anh ta, dám cười Võ Đỉnh chúng ta không cổ võ giả, thật là tìm chết!” 

Hàn Đỉnh Thiên bình tĩnh nói: “Tu vi của người ta là nửa bước Thiên Canh, còn có chân truyền của Thú Thánh 

Hàn Liên lập tức dừng bước, ngại ngùng nói: “Con nói ngay sao anh ta lại hét to như vậy, lại không ai tìm anh ta gây phiền phức, thì ra là có bản lĩnh như thế. 

Hàn Đỉnh Thiên lắc đầu nói: “Không phải có bản lĩnh, cha sớm đã kêu Hàn Khánh đuổi cậu ta đi. Cứ để người này cả ngày chặn ở cửa, rất vui sao?” 

Lâm Sơ nói: “Cháu đi thử anh ta. 

Sở Trực kéo Lâm Sơ lại, nói: “Em còn đang dưỡng thương đó. Không nghe đám Tiêu Lương nói à, bây giờ em cần tịnh dưỡng. Loại võ giả này sợ rằng không phải người em có thể đối phó, vẫn là giao cho Cửu Thiên sư đệ đi! Ơ, Cửu Thiên sư đệ đâu?” 

Sở Trực đột nhiên phát hiện Cửu Thiên không thấy đâu nữa. 

Lúc này mọi người mới phát hiện, bọn họ nói chuyện vui quá, nhân vật chính Cửu Thiên lại không nghe bọn họ nói chuyện. 

Cửa cạch một tiếng, cửa lớn mở ra! 

eyJpdiI6InNDcHM2WUNPQ2RDTFpHWVd3bWJ2OVE9PSIsInZhbHVlIjoibmNqNkk2dXlua2Z1XC9mKzhxMERYQVNpc1NhWXdscGFieWZpczF4ODIyRFFJWjVaZk93Z1N4SGdWdDAzdU9IaXhsZ0JBRmNaZENybXZSTG5xT0VcL1o0U2oxT005REFJeG1LaXVIK1FXVTV4czRpbFZMMDlNcjJ2alpYY2tIRzYzclgzRDhiWXBxbVhZa0lVZUdPZUZTVjd5enV4TTRFTzZrQVNFRmltWFFOVUJLK2tuNDhWRUlmZ1ZleEc4Q0l0c3dLcHN1MWJCWGVHZFFoQktQaHJ2MDUrdThGM3JDZ0NWampwQlMyVFlPcGRVPSIsIm1hYyI6ImRiODk2MmU4M2Q3ZTkyNTUzOWMyOTBjZjcyYmNmMjRmYzA4ZjNkZWIzYWFmMzRjMDJmYTZiYWE1OGZjYTczYWEifQ==
eyJpdiI6IkpLcnB0NnBPR2FCSmk2VDhzdFYreUE9PSIsInZhbHVlIjoiTlBFYXdoY2xUekFsU3hiYm9cLzFDWVRVVjF0aTUrVEpPdFY3bFpHUU9JSzFoUGZyNngwMWFaWnZ1cmN3WnR5Y2g0RE9lZFB2VGV2elJ4aGlhb2d6U3lGWUtPMUdIOUd0VDloSSs5Mng5cTBuU1JJcktGblBYTHAyWlQrR2E0T0lkU3U4YThZbnJCanFlbXhRTk5jWFhMaUZiWjBBSHRVZGd3b2hOOXBNdmxXMnFHTlBwR3NnUUhmUTRtRFVBdFY5ZnN6cFB3UFdmSDZWZm1jb2R4UWdYZGIwakNWNFR4cVl2bnJuSEtrV1wvTVVnPSIsIm1hYyI6IjNjMTNkNDk1N2NhOWQ5OGQxOTU2NWNiNTYxY2IyYzg3YTY3ODJkMmU3ZjgxMzI5OWFhYjRkMDQyNTU1ZDdlZDEifQ==

Hắn vừa xuất hiện, bỗng chốc tất cả quần chúng ở bên ngoài bắt đầu điên cuồng chen về phía trước.

Ads
';
Advertisement
x