CHƯƠNG 1352
Thiên Vĩnh Phúc có xuất thân từ thế gia võ đạo. Hắn ta bắt đầu luyện kiếm từ năm ba tuổi, năm năm tuổi đã bắt đầu học kiếm quyết, luyện liên tục đến tận bây giờ, nên dĩ nhiên kiếm pháp của hắn ta vô cùng thuần thục. Ban đầu hắn ta nghĩ, nếu cận chiến hắn ta có thể kéo giãn khoảng cách với Cửu Thiên, dù sao kể cả khi đấu Thủy Thừa Vinh, hắn ta cũng chưa phải dùng đến sức mạnh thật sự. Bây giờ, khi đã sử dụng hết các chiêu thức, Thiên Vĩnh Phúc nghĩ chẳng có ai có thể liều mạng với hắn ta.
Nhưng hiện thực luôn vô tình, Cửu Thiên còn sử dụng kiếm quyết cao cấp hơn hẳn ta.
Vẫn luôn là kiếm của hắn ta còn chưa đến, thế mà kiếm của Cửu Thiên đã xuất hiện đằng trước chờ hắn ta. Hơn nữa Cửu Thiên còn đang dùng trọng kiếm Vô Phong to và nặng, còn hắn ta chỉ dùng Long Ngâm kiếm dài ba thước, ấy thế mà khi hai người đấu kiếm, Cửu Thiên vẫn nhỉnh hơn, điều này quả thật khiến cho Thiên Vĩnh Phúc khó có thể chấp nhận nổi. Rốt cuộc Cửu Thiên đang dùng kiếm pháp gì, sao còn nhanh hơn Thiên Long Khiếu Kiếm của hắn ta, thế nhưng vẫn rất hữu dụng!
Đương nhiên Cửu Thiên sẽ không nói cho hắn ta biết, hắn đang sử dụng kiếm quyết có một cái tên rất hay, gọi là Kiếm pháp cơ bản.
Quả nhiên, đấu với cao thủ, kiếm pháp hoa lệ chẳng có tác dụng gì.
Chiến đấu trong không gian chỉ rộng một tấc, chỉ có thứ cơ bản nhất mới có tác dụng hơn cả.
Cửu Thiên rất may mắn, khi luyện kiếm, hắn đã bắt đầu từ ‘Kiếm pháp cơ bản!
Keng!
Cuối cùng, khi Cửu Thiên chém đến nhát kiếm thứ một trăm vào cùng một vị trí trên Long Ngâm kiếm, cả người Thiên Vĩnh Phúc run rẩy mãnh liệt, hắn ta bỗng nhiên dừng lại!
Suýt nữa hắn ta đã làm rơi thanh kiếm, lần đấu kiếm này, rõ ràng Cửu Thiên đã nhỉnh hơn hẳn ta!
“Long Thiểm!”
Thiên Vĩnh Phúc chém một nhát kiếm về phía sau, vị trí này đúng là nơi mà Cửu Thiên đang cầm trọng kiếm chém đến.
Cự long trên Long Ngâm kiếm rít gào chui ra, còn Cửu Thiên thì chém ra cơn gió lớn, cơn gió này tạo thành một con rồng gió, đánh lại cự long!
Ầm! Ầm! Ầm!
Vực ngũ hành bên dưới đung đưa, cực kim chi lực sắc nhọn bị đập mạnh xuống đất, trên phiến đá ngũ hành xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Bóng người Cửu Thiên và Thiên Vĩnh Phúc bỗng tách ra, quần áo họ bay lượn trong gió.
Sức mạnh mà họ thể hiện trong màn giao tranh lúc nãy, thật sự khiến tất cả võ giả đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Bao gồm Phong Tuấn Kiệt từng đấu với Cửu Thiên và cả người đã bị Thiên Vĩnh Phúc đánh bại, Thủy Thừa Vinh.
Bỗng nhiên họ cảm thấy, may mà mình thua.
Nếu khi đánh nhau với họ, hai người kia dùng sức mạnh như hôm nay.
Chỉ e rằng họ vừa lên đài đã phải nằm xuống!
Rắc rắc, trên quần áo Cửu Thiên xuất hiện vài vết nứt, da hắn cũng ứa máu.
Thiên Vĩnh Phúc bóp tay, cổ họng nhộn nhạo, xém chút nữa đã nôn ra máu, hắn ta cố gắng nuốt nó trở về.
Cửu Thiên kéo áo trên người mình, để lộ cơ bắp không quá cường tráng nhưng vô cùng rắn chắc, bên trên chẳng có một vết sẹo, thật sự khiến rất nhiều võ giả đều tỏ ra khiếp
sợ.
Mười mấy nhát dao quanh người hắn nhanh chóng lành lại. Tốc độ đó nhanh đến mức khiến mấy người Tinh Thần tôn giả phải trợn mắt, kể cả ăn tiên đan cũng chẳng thể lành nhanh như vậy.
Lưng Thiên Vĩnh Phúc thẳng tắp, lúc này vực ngũ hành dưới chân hắn hóa thành hàn băng, mưa phùn bay trong không trung biến thành tuyết.
Thiên Vĩnh Phúc giơ Long Ngâm kiếm ở trước người, gắn từng chữ: “Nhất Trọng Ấn, mở!”
Bỗng nhiên trên thân Long Ngâm kiếm lóe lên một tia sáng, ẩn chứa vô số phù văn. Cả người Thiên Vĩnh Phúc từ từ bay lên, canh kình thuộc về nửa bước Thiên Canh từ từ phóng ra, vực ngũ hành dưới chân bắt đầu điên cuồng truyền sức mạnh cho hắn ta.
Mọi người chỉ vào vực ngũ hành, hoảng sợ hét lên: “Nhìn kìa, mặt đất đang cung cấp sức mạnh cho Thiên Vĩnh Phúc!”
Ánh sáng trên người Thiên Vĩnh Phúc càng ngày càng chói lòa, như mặt trời mọc lên từ phía Đông, hắn ta được ánh sáng bao phủ, trông giống như thần linh!
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn Thiên Vĩnh Phúc, giơ trọng kiếm Vô Phong chắn đằng trước.
Thiên Vĩnh Phúc hét to: “Cửu Thiên, võ kỹ của cậu rất mạnh, thế nhưng tu vi thì không, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy, chiến đấu vượt cấp là chuyện ngu ngốc đến mức nào. Chết đi!”
Thiên Vĩnh Phúc nhấc Long Ngâm kiếm, bỗng quát to: “Thiên Long Hiện, Long Khiếu Túng Vân Kiếm!”
Ảo ảnh của Thiên Vĩnh Phúc xuất hiện trên bầu trời, trên người nó cũng có ánh sáng nóng rực, cả hai cùng giơ kiếm chém về phía Cửu Thiên!
Sức mạnh đáng sợ bao trùm cả đấu trường Bát Phương trong nháy mắt.
Lồng phòng ngự lập tức bật ra, các thị vệ ngân giáp, nhanh chóng dùng canh kình của mình, tạo thành bức tường người, chắn đằng trước khán giả!
Ầm!
Cứ như cả thế giới bỗng nhiên nổ mạnh, gần như tất cả khán giả đều cảm thấy ngũ giác biến mất, trong trời đất chỉ còn ánh sáng vàng chói mắt.
Cảm giác này duy trì một lúc lâu, mọi người mới có thể nhìn thấy thế giới như xưa.
Khán giả hoảng sợ nhìn vào sân đấu, ở đó vô cùng hỗn độn, đá ngũ hành chống đỡ cho vực ngũ hành bị vỡ thành bụi phấn. Cả sàn đấu đều biến thành một chiếc hố sâu.
Bóng người Cửu Thiên biến mất, mọi người đều đồng thanh: “Cửu Thiên đâu rồi? Hắn chết rồi sao?”
Thiên Vĩnh Phúc hơi thở dốc, khẽ cười lẩm bẩm: “Chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi!”
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một tia sáng rơi xuống đỉnh đầu Thiên Vĩnh Phúc.
“Tứ chuyển, Càn Khôn Vân!”
Ầm!
Thấy canh kính của hắn, một đám võ giả hoảng sợ la lên thất thanh: “Địa Canh cấp tám! Hắn lên đến Địa Canh cấp tám từ bao giờ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất