CHƯƠNG 1320 

Cửu Long Huyền Cung Tháp cười he he nói: “Không sai. Chủ nhân vĩ đại, vẫn là người nói đúng. Chỉ là chúng ta giết Võ Khuynh Thành lại thả Võ Quân, như này liệu có xảy ra chuyện không? Ta cảm thấy rất cần thiết đuổi theo Võ Quân, giết luôn. Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lại! 

Cửu Thiên còn chưa trả lời, lúc này bỗng có tiếng bước chân vang lên. 

Ngước mắt nhìn, thì ra là tuần thành vệ, nhanh chóng đi tới. 

Cửu Thiên vội vàng hóa thành lưu quang rời đi. Đợi tới nơi an toàn, lúc này mới trả lời: “Chạy thì chạy rồi. Thiết nghĩ anh ta cũng không dám tiếp tục ở lại đô thành. Nếu tôi là anh ta, nhất định sẽ ngoan ngoãn chạy về Chúc Long Giới, từ nay không dám bước vào đô thành nửa bước” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, người không sợ hắn dẫn cao thủ của Chúc Long Giới quay lại báo thù sao?” 

Cửu Thiên cười nói: “Nói thật, ta thật sự không hề sợ. Nếu anh ta thật sự dám dẫn người tới, vậy lần sau anh ta không về được nữa. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp khen ngợi: “Chủ nhân vĩ đại, ta cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tâm thái của cường giả. Đây chính là tâm thái của cường giả, nên mới núi sập trước mặt mà mặt không đổi sắc. Sau khi biển động, tâm thái bình lặng. Bình tĩnh xử lý sự việc, không có thứ gì lay động được, khí thế nuốt núi, trong đầu có thể chứa nhật nguyệt... 

Cửu Thiên đanh giọng nói: “Im miệng. Nịnh bợ quá mức rồi. ... 

Ngự thư phòng, đèn sáng trưng. 

Vừa vào đêm, Tần Chính đại đế vẫn không có thói quan lật thẻ sớm như vậy. 

Ông ta đang cùng với Lữ thừa tướng nói chuyện về vụ việc xảy ra dạo gần đây trong đô thành, hai người ngồi đối diện nhau, vừa nói chuyện vừa uống trà. Nhìn trông không giống quân thần, càng giống bạn bè. 

“Bẩm bệ hạ, Thiên Kình các lão của Phượng Đài Các cầu kiến!” 

Tần Chính đại đế khẽ mỉm cười, nói: “Trẫm biết ngay. Đám người của Thiên gia không nhịn được, nhất định sẽ có người tới. Lữ khanh, có muốn cược một ván không, trẫm cược Thiên Kình tới, nhất định là để nói chuyện tỉ thí của Thiên Vĩnh Phúc và Cửu Thiên nửa tháng sau” 

Lữ thừa tướng cười ha ha nói: “Bệ hạ, ván cược này thần không dám cá. Ngài cũng đá nói xong sự thật, nếu thần còn cược nữa thì chỉ có nước thua!” 

Tần Chính đại đế xua tay nói: “Truyền!” 

Rảo bước, một ông lão râu dài đi vào trong Ngự thư phòng, cúi người nói: “Lão thần tham kiến bệ hạ, Lữ thừa tướng” 

Lữ thừa tướng đứng dậy đứng sang một bên, Tần Chính đại đế để quân cờ trong tay xuống, nói: “Thiên khanh gia, muộn vậy rồi, có chuyện gì sao?” 

Thiên Kình các lão lấy ra một bức thư họa trên tay, nói: “Bẩm bệ hạ, hôm nay thần ngẫu nhiên có được một bức thư họa chí bảo, tên là Khoát Sơn Lạn Thiên Đồ, là di vật của Đan Thanh tôn giả. Bảo vật như này, thần không dám chiếm riêng, ngay trong đêm tới dâng cho bệ hạ, không dám có dây dưa. 

Tần Chính đại đế cầm ly trà lên, lại không kêu người nhận lấy cuộn tranh, ngược lại cười nói: “Thiên khanh gia có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được. 

Thiên Kình các lão nhìn bệ hạ, lại nhìn Lữ thừa tướng, cười ha ha nói: “Mắt nhìn của bệ hạ tinh tường. Vậy lão thần nói thẳng. Nửa tháng sau chính là cuộc so tài cuối cùng trong cuộc tuyển chọn. Do Thiên Vĩnh Phúc của Thiên gia đối chiến với Cửu Thiên của Đông Hoa Châu. Chỉ là Cửu Thiên đó có linh thú tương trợ, thần nghĩ lại cảm thấy có chút không ổn. Tỉ thí quan trọng như vậy, mọi người đều nhìn. Nên là công bằng, công chính tuyệt đối mới đúng. Vậy nên xin bệ hạ hạ chỉ, khi quyết chiến, chỉ một người một kiếm lên sân tỉ thí. Người ngoài không thể có, đan dược không thể có, linh thú đương nhiên cũng không thể có” 

Tần Chính đại đế cười ha ha nói: “Là chuyện này à, ông yên tâm đi. Trẫm biết rồi, cũng đồng ý, ông về đi 

Thiên Kình các lão rất mừng, lập tức cúi người nói: “Cảm ơn bệ hạ, thần cáo lui” 

Để cuộn tranh xuống, Thiên Kình các lão gần như chạy khỏi Ngự thư phòng. 

Lữ thừa tướng cười ha ha nói: “Thiên Kình này chắc chắn là vui tới điên rồi. Bệ hạ, ngài thật sự đồng ý với ông ta ư?!” 

eyJpdiI6ImFhTUFZaTVsK05xV1Vmd3c1bmVET1E9PSIsInZhbHVlIjoiMUhuSXhjd3FBcTcyUFZnb1hkNXRDQk1lZEJhZmFzdE5QeDc2VVlHcFpZYVMzaVBsSzBPc2p4bFRoQWJcL1ZOUFAwd1AzTFNESFpyK2VEOEJveGlVYXduNmc1aWs4cEVvXC84em5aVWRvYzQ0VXQ0OXpEVU9RSHRNRFQyNHpKeEtYaTREWHFOazlTY2FSUGV3eHVnamlNV1BScXo3c1hyQ251Mmp2WTFIUmFEd2hTWFlhbU1uWG14Z1A2QnpGZXpWNjdIODcwTnR6NUpcL1doTG9EbGtjOXViY0IybWVpYmJwSjJJSEpsQXFBNGpWWlNENUhjMWNLZGJSYkExMnIwNU5cL3RVS09zbjF5MmNnbTdRaFI3S01PclhxRkJ6WlZrMTZhb1NZNG0rUnRHN252akZnSGFCRDNycisrVDNERm9aYWU5WXFnbkZvM1lYNU1YaExFajhjb1wvZTBDSFMycVc2QWNkMXZ3NXY0dEkycWEzVXh3YnFzYUFTUVFyXC90bFEwYmVIZG5VM0FRQ05EZnRSY1MrXC9pQkpXQWhuMFRDVUp1VEpkeGc1bXk2UXI2WCtCNUNxUTJUVmpiRWJBNDhadDFpZWw0ckhlU0NObUZ1MTR2ZkFyejBnOVliK0RUWVlXQlJhWmdPSXhLenAwd0ZGd1k5WnRPaHhOclwvcW5FQjlpXC9rVG95dlpOamNVVXBiNEJGdEpmU3VoSVVtKzZONzZWZXRSNEJ3RldnaXpZY2c3QVwvNDcxUlRtbjlHUG9UUXJ1enVKYlpXbk9HbDRxSmNUOHlYSllMWFZJaUpmNUhhR2ZXSzk5T1FTdG5LZXYyOXB5d3dMNWZKcE5IcWhqNDlVYzE1WEJmMTRCNlVxSWJqWjdMWVJMa29POWxlbDVTTEE1bjdkV2JTSEhPdlpBdHhHU0t2N0hlOVVEXC95enE2eHZXUWFyTiIsIm1hYyI6IjU0MjEzODc2ZTJiMDAxNGExZThhNWI5MDMyMjdkOTIyM2JmMTA1NDM5NjJlMjY4MGRiMTFiOGFiZmI4M2JjZjMifQ==
eyJpdiI6IkVnUkhVYVFQUG1cL3pwS2I3NHA5aVFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZVWnpDcXg5SWQzOFpJUVlkQSt5VDZqXC9CazlhNkFSM2xWaERaamdUSjRCMFRRZktYenlGMTNzRDV3ME85bVkyQ0JCcUdDYTdrUUc1VHJTQ1p0VkdvSkcwUk5mcHA0Ujd2Q3NoSVNXUUhKdHpRWFlKTFJHXC93SkVHSkUwRGtRMUFoR0JGclRQSjhFcXljVUdQMm9YZFFwM0ZTRU9IejFKXC8zZlZidnJDRFpMU2FwUGF3MDBaRFhDMFd5aGZlNDlFUlBnaWRcLythSlhaZWc3M3hPemRGWmU2eTI2bHpBTnFWb2VUa2NcL25hQTVxM3JQdnc5MWwyUllUS2MwclwvNVdjdWQzWlpPeFozYXpaN0Q0RkhhWjVhcCtBPT0iLCJtYWMiOiIwOTc3OTY4NDJlNzVhYjllOWY2OGI4Nzc3ZTRmYzQxOTdlYzhkYmQzYmNkOTVhMmMxYTExMDdkMjY0ODFlNzMyIn0=

Tần Chính đại đế nói: “Không sai. Trẫm thật sự muốn xem xem, cực hạn của hai người này rốt cuộc nằm ở đâu!”

Ads
';
Advertisement
x